Cao Thủ Tu Chân

Chương 2930

Chương 2930

“Báo đáp thì không cần, tôi có thể đưa cậu tiến vào không gian này, nhưng cậu có đủ sức lực để lấy hoa Bạch Ám hay không thì tôi không dám chắc!”

Sắc mặt Diệp Thiên vẫn không hề thay đổi, cũng không có chút do dự nào, lập tức gật đầu: “Tôi chỉ cần tiền bối đưa tôi vào không gian này là được, còn những việc khác cứ để tôi tự lo!”

Cổ Nguyệt Trường Hà nghe xong, trên mặt dường như có chút do dự, một lúc lâu sau mới gật đầu.

“Thôi bỏ đi, nếu cậu đã quyết tâm cứu người thì tôi sẽ giúp cậu một lần, nhưng sau khi tiến vào không gian, có thể cậu sẽ phải chịu một vài thứ không thể tưởng tượng nổi!”

“Đứng trước tôi!”

Diệp Thiên lập tức tiến lên, đứng cách Cổ Nguyệt Trường Hà nửa bước.

Lúc Diệp Thiên đến gần, Cổ Nguyệt Trường Hà cũng chậm rãi đứng dậy, mọi động tác đều vô cùng chậm chạp, giống như đang có sức nặng vô hình nào đè lên người ông ta vậy.

Phải mất vài phút Cổ Nguyệt Trường Hà mới đứng dậy được, điều này khiến cho Diệp Thiên có hơi khó hiểu.

Ngay khi Cổ Nguyệt Trường Hà đứng dậy, lòng bàn tay đột nhiên nhấc lên, sau đó đè lên vai Diệp Thiên.

Bản năng cơ thể của Diệp Thiên lập tức có dấu hiệu cảnh báo, khi đang định phản kháng thì giọng nói của Cổ Nguyệt Trường Hà liền vang lên.

“Đừng kháng cự, bình tĩnh, bây giờ tôi sẽ đưa cậu vào không gian đó!”

“Nếu như có chút bài xích nào thì sẽ thất bại!”

Nghe thấy lời của Cổ Nguyệt Trường Hà, Diệp Thiên lúc này buộc phải thả lỏng cơ thể.

Nhưng ngay lúc Diệp Thiên hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, một nụ cười lạnh lùng bỗng xẹt qua miệng Cổ Nguyệt Trường Hà.

Diệp Thiên giật mình, định thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta, nhưng đã muộn một bước.

Cổ Nguyệt Trường Hà tung lực, ngay lập tức một luồng sức mạnh kéo Diệp Thiên về phía ông ta, Cổ Nguyệt Trường Hà liền nhân cơ hội tiến lên một bước.

Trong nháy mắt, hai người đã hoán đổi vị trí cho nhau, Diệp Thiên đứng ở vị trí lúc trước Cổ Nguyệt Trường Hà, còn Cổ Nguyệt Trường Hà lúc này cũng đã thu tay lại.

“Ông…”, ánh mắt Diệp Thiên đanh lại, đang định chất vấn gì đó, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt cậu liền trở nên nghiêm trọng.

Một trọng lượng khổng lồ khó tả từ trên trời rơi xuống bao phủ lấy Diệp Thiên, giống như có một ngôi sao rơi xuống trên đầu cậu vậy, toàn bộ sức nặng đều dồn lên người Diệp Thiên.

Diệp Thiên ngay lập tức khuỵu một chân, nặng nề quỳ xuống! Cổ Nguyệt Trường Hà lùi về sau mấy bước, tiếng cười ngạo nghễ của ông ta vang khắp trời.

“Ha ha!”

“Cuối cùng sau năm trăm năm, Trường Hà tôi cũng đã lấy lại được tự do rồi!”

“Bùm!”

Áp lực cực lớn giống như một ngôi sao đang rơi xuống đỉnh đầu Diệp Thiên vậy, mỗi một tấc sức mạnh đều như đang đè lên từng thớ thịt, hoàn toàn làm cậu cứng đơ ngay tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment