Cao Thủ Tu Chân

Chương 3126

Chương 3126

Nói xong, cậu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị: “Hôm nay đến đây ngoài việc ôn lại chuyện cũ với cô, tôi còn có một chuyện muốn làm”.

Ngay sau đó, cậu dùng tay bắt vào hư không, giữa lòng bàn tay bùng lên ánh sáng xanh lam, hóa thành một quả cầu ánh sáng, bay thẳng ra xa chân trời.

Sau đó, trên hai tay hai chân cậu, bốn hình vẽ loài thú kỳ dị ẩn hiện, hóa thành bốn luồng sáng bay thẳng đến chân trời.

“Grào!”.

‘Gừ!”.

‘Chi!”.

“Hu!”.

Rồng gầm, rùa kêu, phượng hót, kỳ lân thét gào, bốn linh thể thần thú chạy băng băng giữa trời. Trong chớp mắt, uy áp mạnh mẽ quét ngang đất trời, đệ tử Tam Nhất Môn bị dồn ép đến mức không thở nổi, nhìn lên bầu trời bằng ánh mắt kinh hãi.

“Đây là?”, Yến Khinh Vũ quái lạ nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn sâu xa, thản nhiên nói: “Sau khi tôi đi sẽ không còn ai bảo vệ các cô nữa, cho nên trước khi đi, tôi phải để lại một thứ để các cô có cái đề phòng kẻ địch bên ngoài!”.

“Linh khí xung quanh núi Băng Linh dồi dào, dưới lòng đất có sẵn một linh mạch, tôi muốn tạo một trận pháp ớ nơi này. Nếu ngày nào đó Trái Đất bị kẻ địch mạnh tập kích, các cô không ngăn chặn được thì hãy triệu tập người thân bạn bè đến núi Băng Linh, có thể chặn được kẻ địch nửa năm đến một năm”.

“Trận pháp này là tôi dùng nền tảng linh lực của bốn thần thú tạo nên, đặt tên là Tứ Thần Tinh Không Trận vậy”.

Nói xong, năm ngón tay Diệp Thiên nhẹ nhàng chụm lại, giống như đang đánh đàn. Mỗi lần ngón tay gảy xuống, bầu trời lại xuất hiện một đốm sáng rực rỡ. Theo sự chuyển động liên tục của năm ngón tay cậu, muôn ngàn đốm sáng lần lượt hiện ra trên bầu trời. Từ xa nhìn lại tựa như Diệp Thiên đang tạo ra một bầu trời sao, rực rỡ chói mắt.

Trên bầu trời sao vô tận ấy, bốn hình vẽ thần thú thoắt ấn thoắt hiện, trấn giữ tứ phương. Bốn luồng sức mạnh nguyên tố khác nhau cũng ẩn vào trong trận, một khi vận chuyển ắt sẽ sấm vang chớp giật, chấn động đất trời.

Cuối cùng, Diệp Thiên đưa ngón trỏ ra, chạm vào chính giữa hình vẽ bầu trời sao. Cả trận pháp tỏa ra ánh sáng bảy màu ngút trời, giống như hoàn thành nghi thức nào đó, dần dần biến mất, hạ xuống nơi sâu trong núi Băng Linh.

Tứ Thần Tinh Không Trận, trận thành!

Làm xong mọi thứ, Diệp Thiên ngước mắt nhìn ra xa, sao Mai đã dần dần dâng lên, dự báo một ngày mới đã đến.

Vào lúc này, giọng nói của linh hồn trái đất cũng vọng tới từ xa.

“Đến lúc rồi, xuất phát thôi!”.

Giọng nói của linh hồn trái đất vang lên bên tai Diệp Thiên. Diệp Thiên nhìn ra xa, cậu biết đã đến lúc mình phải rời khỏi Trái Đất. Trong mơ hồ, cậu có thể cảm nhận được con đường lên tiên đang kêu gọi cậu, dẫn dắt cậu đến biến sao mênh mông vô bờ, đầy rẫy hiểm nguy và nhiều khả năng vô hạn ây.

“Tôi phải đi rồi!”.

Khi bình minh lên, Diệp Thiên nhìn về phía sao Mai dần dâng lên cao ở xa xa, chợt lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment