Cao Thủ Tu Chân

Chương 3157

Chương 3157

Dòng người qua lại đều có chốn về, còn cậu giống như một chiếc thuyền con giữa biển lớn, đong đưa theo sóng, không biết bến đỗ ở nơi nào.

“Diệp Thiên?”.

Trong lúc cậu đang mờ mịt, một giọng nói vang lên từ sau lưng.

Cậu hờ hững quay đầu lại, Âu Nhã Nhược đang chống gậy đứng ở không xa, khiến cậu cảm thấy hơi kỳ quái.

Âu Nhã Nhược cũng nhìn chằm chằm cậu, có vẻ mặt kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy vẻ ngoài chân thật của Diệp Thiên.

Diệp Thiên đã thay quần áo mới, mày kiếm như sao, ánh mắt sâu xa, gương mặt tuấn tú, vóc người cao gầy cân đối, là một anh chàng đẹp trai thật sự.

Nếu không phải đã nghe quản gia mô tả trang phục của Diệp Thiên, quả thật cô ta sẽ không nhận ra cậu.

Nghĩ tới mình được Diệp Thiên cõng trên lưng, đi suốt mười mấy cây số, một cảm xúc khó hiểu chợt dâng lên trong lòng cô ta.

“Anh đã cứu tôi, tôi còn chưa báo đáp anh, sao anh có thể đi như thế chứ?”.

Âu Nhã Nhược là nhân vật của công chúng, không thua kém gì những ngôi sao nổi tiếng ở hành tinh Tử Khúc. Cô ta vừa xuất hiện, người đi lại trên đường phố đều tập trung nhìn về phía này.

Cô ta không đợi Diệp Thiên trả lời, khập khiễng đi đến trước mặt cậu, trịnh trọng nói: “Tôi không biết bố tôi đã nói gì với anh, nhưng chuyện mà Âu Nhã Nhược tôi đã hứa trước nay đều không nuốt lời”.

“Tôi nhất định sẽ giúp anh tìm lại kí ức, tìm lại người thân bạn bè của anh!”.

Nhìn ánh mắt chân thành của Âu Nhã Nhược, Diệp Thiên tỏ vẻ ôn hòa, gật đầu mỉm cười với cô ta, sóng vai nhau rời đi.

Cảnh này được nhiều người đi đường quay lại, vô số đoạn video được đăng lên các diễn đàn trên mạng.

Ở ngoài thành Thiên Nam, một bóng người lững thững đi đến. Hắn chắp một tay sau lưng, bước ra khỏi khu rừng, chậm rãi đi tới tường thành, dừng ánh mắt nơi bức tượng điêu khắc khổng lồ của Hoàng Đế Hiên Viên.

“Hoàng Đế Hiên Viên sao?”.

Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười lạnh lùng, Nếu ông biết được những con người tiên sao Tử Khúc mà ông bảo vệ máy nghìn năm cắp đi đến diệt vọng,ông sẽ có vẻ mặt như thế nào? Ánh mắt hẳn đảo quanh,dùng lại bên trên đá quý mà pháp đang tỏa sáng lấp lánh trên tường thành Bước đầu tiên bắt đầu từ việc phá về màn chắn ma pháp vậy !

Ngoài thành Thiên Nam, một người thanh niên chậm rãi đi đến, đó chính là Thôi Cách!

Hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, hình vẽ mặt trời nơi ngực cực kỳ chói mắt, dấu ấn ngọn lửa giữa trán hắn cũng thoắt ẩn thoắt hiện.

Ánh mắt hắn luôn nhìn về phía màn chắn ma pháp bao bọc toàn thành phố, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

“Chính thứ này luôn bảo vệ loài người ở sao Tử Khúc khiến nhiều ma thú không làm gì được đây sao?”.

Thôi Cách nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt lại không hề có vẻ kiêng dè, ngược lại mang theo sự khinh thường nhàn nhạt.

Bình Luận (0)
Comment