Cao Thủ Tu Chân

Chương 3176

Chương 3176

Còn cậu cuối cùng đã lựa chọn ra tay, giết chết Lục Điềm Hi và tất cả đàn em đã biến thành ma nô.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi tan biến, Lục Điềm Hi mấp máy môi để lại lời trăn trối cuối cùng.

“Anh Diệp Thiên, cảm ơn anh!”.

Hồi ức giống như thủy triều dâng tràn, làm cho đầu Diệp Thiên đau như búa bổ, nhưng cậu lại bảo vệ thần phủ chặt chẽ, tinh thần lắng lại, tiếp nhận toàn bộ hình ảnh ấy.

Hoa Lộng Ảnh, Tiếu Văn Nguyệt, Lí Thanh Du, Kỷ Nhược Yên, Kỷ Nhược Tuyết…

Từng cái tên quen thuộc, từng gương mặt quen thuộc lần lượt hiện lên, không còn mơ hồ như trước kia nữa, mà vô cùng rõ ràng.

Trong nháy mắt, mọi chuyện của quá khứ, tất cả ký ức đều khôi phục, ánh mắt của Diệp Thiên cũng đột nhiên thay đổi.

Âu Nhã Nhược yếu ớt chống đỡ cơ thể, nửa quỳ dưới đất, nhìn tay chân đứt lìa ở xung quanh, nước mắt tràn mi.

Đến bây giờ, cô ta mới biết ma thú tàn bạo đến mức nào, cuối cùng cũng hiểu ra năm xưa Hoàng Đế Hiên Viên dẫn dắt loài người chiến thắng ma thú khó khăn đến mức nào.

Đáng tiếc, Hoàng Đế Hiên Viên chỉ có một, vả lại ông ấy đã đi khỏi sao Tử Khúc.

Bây giờ không còn Hoàng Đế Hiên Viên, tám vị hiền giả lại bị nhốt, ai có thể cứu vớt loài người từ trong vực sâu tuyệt vọng đây?

“Hoàng Đế Hiên Viên đại nhân, cầu xin người hãy mau mau quay về, hãy cứu chúng con!”.

Xưa nay cô ta luôn tôn sùng sức mạnh, lần đầu tiên quỳ rạp dưới đất, dùng tư thế thành kính nhất, hèn mọn nhất cầu xin trời cao, hi vọng Hoàng Đế Hiên Viên có thể xuất hiện lại lần nữa.

Ngay lúc này, một bàn tay đỡ lấy cơ thể cô ta, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới khiến cô ta bất chợt cảm thấy an tâm.

Cô ta quay đầu nhìn lại, gương mặt tuấn tú của Diệp Thiên gần trong gang tấc.

“Không cần cầu nguyện, cho dù không có Hoàng Đế Hiên Viên thì vẫn còn có tôi ở đây!”.

Phía trước, vài con ma thú cấp bảy đang bay tới, giáng đòn tấn công mạnh mẽ xuống một lần nữa. Nhưng Diệp Thiên không hề để tâm đến bọn chúng, chỉ mỉm cười, kéo Âu Nhã Nhược đứng dậy.

“Ký ức của tôi khôi phục rồi, tôi nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi”.

“Tôi đã nói với cô, cho dù là lúc tuyệt vọng nhất cũng đừng từ bỏ hi vọng!”.

Cậu vỗ vai Âu Nhã Nhược: “Cô đợi ở đây, những việc khác cứ giao cho tôi!”.

Nói xong, cậu bước tới phía trước, đối mặt với mấy con ma thú cấp bảy đang lao tới.

Âu Nhà Nhược nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Diệp Thiên,cô ta phát hiện ánh mắt của Diệp Thiên đã thay đổi.Mặc dù vẫn bình thân ôn hòa như trước nhưng trong sự ôn hòa lại giảm bớt một chút độ ẩm,thêm vào một chút sát phạt và lạnh lung. Dường như giờ phút này,Diệp Thiên không còn là chàng trai quái dị quấn là câyởtrong rừng khi xưa,mà là hóa thân thần linh đang cất bước lên troi. Đế Dương Bất Bại thức tỉnh,hi vọng của sao Tử Khúc đã xuất hiện.

Bàn tay ấm áp của Diệp Thiên rời khỏi vai khiến cho Âu Nhã Nhược thất vọng như mất mát thứ gì đó. Giây lát sau, Diệp Thiên đã đi thẳng về phía mấy con ma thú cấp bảy đang bay tới, khiến cho cô ta vô cùng kinh hãi.

“Diệp Thiên, anh làm gì vậy?”.

Cô ta đưa tay ra, vô thức muốn sử dụng ma pháp kéo Diệp Thiên lại.

Bình Luận (0)
Comment