Cao Thủ Tu Chân

Chương 325



Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt sững sờ, cảm thấy vô cùng khó hiếu.

Những người có mặt ở đây ngoài mấy người bọn họ ra thì có ai mà không phải ông trùm một phương, có gia sản khủng chứ?
Mấy người bọn họ cũng đều là vì quen biết với Lâm Thiếu Bân nên mới được vào đây xem, Diệp Thiên chỉ là một người bình thường không quyền không thế, sao đủ tư cách để vào đây được?
Điều khiến cô ta kinh ngạc đó là bảo vệ đứng gác ở cửa là Lâm Hổ khi nhìn thấy Diệp Thiên, cũng chỉ gật đầu, không hề kiểm tra thiệp mời vào cửa mà cho cậu đi vào luôn.

Sau khi Diệp Thiên đi vào, cũng tìm
đại một góc khuất để ngồi, tuy rất khuất nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại thầm quan sát cậu.


Nhìn thấy bọn Lâm Thiếu Bân đang nói chuyện phiếm, cô ta giả vờ đi vào nhà vệ sinh, khi quay ra, cố tình đi đến bên cạnh Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, anh ở đây làm gì?”.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn bọn Lâm Thiếu Bân một cái, phát hiện bọn họ đều không chú ý, nên vội vàng nói chuyện với Diệp Thiên.

ở đây không có ai không phải là ông trùm cả, Diệp Thiên tính tình kiêu ngạo, chưa từng phục bất kỳ ai, nếu không cẩn thận gây mâu thuẫn với người khác ở đây thì đúng là chết cũng không biết mình vì sao lại chết!
Hơn nữa ở đây còn có cả Lâm Thiếu
Bân người có xích mích với Diệp Thiên, hôm nay lại phụ trách hậu cần và an ninh dưới trướng của Lâm Thiên Nam, nếu Lâm Thiếu Bân phát hiện ra Diệp Thiên, chờ lễ khai trương kết thúc sẽ gây khó dễ với Diệp Thiên, thì Diệp Thiên có ba đầu sáu tay cũng khó ứng phó nổi.

“Đến đây xem thôi!”.

Diệp Thiên trả lời đại một câu, ánh mắt cũng không nhìn về phía Tiếu Văn Nguyệt lâu.

Trong mắt Tiếu Văn Nguyệt xuất hiện vẻ lo lắng, cô ta nói nhỏ.

“Nhân lúc này anh mau đi đi!”.


“Lâm Thiếu Bân ở bên đó, bây giờ vần chưa phát hiện ra anh, hôm qua anh và anh ấy có mâu thuẫn lớn như vậy, nếu lát nữa để anh ấy gặp được, anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua, bây giờ toàn bộ
người phụ trách an ninh và hậu cần đều là bố anh ấy Lâm Thiên Nam, lát nữa anh ấy gây khó dễ cho anh thì anh sẽ không đi nổi đâu!”.

Cô ta giả vờ đi vệ sinh là để tiện nhắc nhở Diệp Thiên, muốn bảo Diệp Thiên đi nhanh cho kịp, có gì dễ chuẩn bị.

Tuy cô ta đã quyết tâm quên đi Diệp Thiên, nhưng suy cho cùng Diệp Thiên vân là ân nhân cứu cô ta hai lần, cô ta cũng không hi vọng Diệp Thiên bị đánh sứt đầu mẻ trán, bị ném ra ngoài thê thảm như một con chó chết.

“Đi? Vì sao phải đi?”.

Diệp Thiên lại không hề “tỉnh ngộ”, lắc đầu nói.

“Hôm nay anh ta không đến tìm tôi thì tôi cũng sẽ tìm anh ta!”.

Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy liền hít ngược vào một hơi.

Cô ta biết Diệp Thiên xưa nay nói được làm được, nhưng hôm nay không giống với trước đây, một khi Diệp Thiên ra tay với Lâm Thiếu Bân ở đây, vậy thì sẽ có hàng trăm bảo vệ xuất hiện ngay.

ở đây đều là những ông lớn gia sản khủng, danh tiếng khủng, Diệp Thiên muốn gây chuyện ở đây vậy chẳng khác nào tự mình tìm đến cái chết?

“Diệp Thiên, sao anh vẫn có cái suy nghĩ cứng đầu thế nhỉ?”.

Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày nói: “Anh muốn gây chuyện thì cũng phải xem tùy nơi tùy lúc chứ, ở đây ai cũng là ông trùm cả một vùng, nổi tiếng khắp tỉnh Xuyên, anh và Lâm Thiếu Bân làm loạn ở đây, có vô số người sẽ đứng về phía Lâm Thiếu Bân, đến lúc đỏ ai giúp được
anh?”.

“Tôi biết con người anh xưa nay vẫn cứng đầu, cũng không phục ai bao giờ, nhưng lúc nào nên cúi đầu thì vân phải cúi, nên nhún nhường thì vẫn phải nhún nhường, đạo lý này sao anh lại không hiểu chứ?”.

Tiếu Văn Nguyệt thực sự cảm thấy bất lực về Diệp Thiên, dường như cô ta có nói thế nào thì Diệp Thiên cũng như không hiểu nổi vậy.

Diệp Thiên nghe thấy mỉm cười lắc đầu, chỉ tay về phía trung tâm đại sảnh.

“Tất cả mọi người ở đây gộp lại cũng không đủ tư cách để tôi phải cúi đầu, chỉ dựa vào Lâm Thiếu Bân, anh ta cũng xứng sao?”.




Bình Luận (0)
Comment