Cao Thủ Tu Chân

Chương 3320

Chương 3320

Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.

Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.

“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.

Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.

“Thần Tử, đó là thứ gì?”.

Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.

“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.

Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.

“Ầm ầm!”.

Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.

Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!

Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.

Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.

“Thần Tử, tôi…”.

Ôn Thắng Nam nhìn Diệp Thiên, nhưng còn chưa kịp nói hết câu, chợt thấy Diệp Thiên đột nhiên ném cây Thánh Linh từ trên đỉnh đầu đến chỗ anh em Kim Thị.

Anh em Kim Thị thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt. Dù là tu sĩ cảnh giới nguyên anh bình thường cũng không thể lay chuyển cây Thánh Linh, ba người họ làm sao chịu nổi?

Nhưng lúc này trước mặt chí bảo, ba người vẫn vội vàng điều động chân lực, chuẩn bị hợp sức đón lấy cây Thánh Linh.

Ba người đồng thời chạm tay vào cây Thánh Linh, nhưng sức mạnh khổng lồ như trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại bọn họ dễ dàng đón lấy.

“Khi cây Thánh Linh này kết hợp linh lực và nguyên khí cắm rễ vào lòng đất, với sức mạnh của các ông đúng là không thể lay chuyển. Nhưng sau khi tôi nhổ gốc nó ra, không còn sự gia trì từ linh lực và nguyên khí, nó chỉ có cân nặng của một gốc cây bình thường mà thôi”.

Giọng nói của Diệp Thiên vang lên, cậu quay sang Ôn Thắng Nam: “Thắng Nam, bây giờ tôi sẽ mở một con đường không gian, mọi người hãy lập tức rời khỏi không gian này. Sau khi ra ngoài thì đừng quan tâm gì cả, các cô hãy đưa ba vị trưởng lão Kim Thị về tổng bộ Hiên Viên Điện, trồng cây Thánh Linh vào đất trở lại, vậy mới có thể bảo đảm rễ cây Thánh Linh không bị tổn hại”.

“Nhớ rõ, trước khi tôi quay lại, bất cứ ai trong Hiên Viên Điện cũng không được rời khỏi tổng bộ, ai làm trái sẽ xử theo môn quy!”.

Bình Luận (0)
Comment