Cao Thủ Tu Chân

Chương 3344

Chương 3344

Chỉ riêng một phân thân đã có được sức mạnh đáng sợ như vậy. Theo suy đoán của Diệp Thiên, thực lực mà lúc nãy phân thân của An Hà Đạo thể hiện ra đã đạt đến trình độ nguyên anh ngũ phẩm, thậm chí là nguyên anh lục phẩm. Vậy nếu là bản tôn An Hà Đạo đến đây thì sẽ còn khủng khiếp đến mức nào?

Trong lúc Diệp Thiên đang nghi hoặc, một tiếng xé gió bỗng vang lên. Cậu hoàn hồn nhìn lại, Thiên Luân kèm theo ma khí ngút trời đang bay tới lối đi không gian sắp sửa đóng lại kia với tốc độ cực nhanh.

Diệp thiên còn chưa kịp tấn công, lối đi không gian đã khép lại và biến mất, chỉ còn một giọng nói không can tâm của thiên luân từ xa vọng lại.

Diệp lăng thiên, trận chiến hôm nay là cậu đã thắng, nhưng chuyện giữa cậu và tôi vẫn chưa kết thúc đâu.

Tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn có sức mạnh cao hơn, khiến cậu rơi vào vực sâu tuyệt vọng!

Ngày sau gặp lại!

Lối đi không gian đã khép lại, chỉ còn giọng nói của Thiên Luân vẫn vang vọng hư không, hồi lâu không dứt.

Diệp Thiên đứng giữa hư không, vẻ mặt nghiêm nghị. Một lúc sau, cậu mới dời mắt đi.

Cậu không ngờ Thiên Luân lại đi một cách dứt khoát như vậy, thay vì nói đi thì chi bằng nói là chạy.

Cậu biết lúc nãy cậu giao đấu với phân thân thần hồn của An Hà Đạo bất phân thắng bại, cộng thêm cậu sử dụng hoa chỉ cảnh, Thiên Luân ý thức được gã không thắng được cậu, nên mới dứt khoát chọn chạy trốn.

Tuy Thiên Luân làm vậy khiến cậu khinh thường, nhưng cậu lại không thể không thừa nhận, quyết định dứt khoát, tạm thời vứt bỏ thù hận và tôn nghiêm, phải sống sót trước, đó mới là tâm tính của kẻ kiêu hùng chân chính. Kẻ thù như vậy mới khó đối phó nhất.

Diệp Thiên cứ ngỡ chuyến đi đến di tích lần này có thể giải quyết kẻ thù định mệnh là Thiên Luân, cắt đứt hậu họa, nhưng giờ xem ra mọi chuyện phải kéo dài thêm.

Cậu biết trong thời gian này, Thiên Luân nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp, dùng hết khả năng nâng cao thực lực của mình, lần sau gặp lại Thiên Luân chắc chắn sẽ là một diện mạo mới.

Nhưng Diệp Thiên không sợ điều đó. Thiên Luân đang tiến bộ, cậu cũng đang không ngừng tiến về phía trước. Bây giờ cậu có thể chắc thắng Thiên Luân, lần sau cậu cũng có thể làm được.

“Tính ra thần điện Thái Dương quả thật rất khó đối phó!”.

Cậu khẽ giọng lẩm bẩm, bây giờ điều khiến cậu thật sự quan tâm không phải là Thiên Luân, mà là thần điện Thái Dương.

Vừa rồi giao đấu với An Hà Đạo, cậu hoàn toàn không phát hiện ra đó là một phân thân thần hồn. Bởi vì dù là từ sức mạnh hay là từ cảm quan, phân thân đó đều không khác gì người thật, huống hồ nó không có chút dao động sức mạnh thần hồn nào.

Như vậy xem ra, thần điện Thái Dương có thủ đoạn hoặc bí pháp nào đó rất đặc biệt, có thể tạo ra phân thân thần hồn không khác gì với bản thể, đồng thời có được phần lớn sức mạnh của bản thể.

Quả thật trước đây Diệp Thiên chưa từng thấy thủ đoạn nào như vậy.

“May là phân thân thần hồn này hình như không thể kích hoạt hoàn toàn sức mạnh thuộc về bản thể, nó có giới hạn về sức mạnh, một khi vượt qua giới hạn đó, phân thân sẽ tan vỡ. Nếu không, có lẽ thần điện Thái Dương không chỉ xưng bá dải Ngân Hà!”.

Cậu khẽ siết tay lại, hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu theo đó tan biến. Sau đó, cậu nhìn về phía chiếc nhẫn không gian mà Thiên Luân đánh rơi, hút nó vào trong tay áo, xong xuôi cậu lướt người đi, hóa thành một luồng sáng chui vào hư không, bay về phía tổng bộ Hiên Viên Điện…

Bình Luận (0)
Comment