Cao Thủ Tu Chân

Chương 433



Quý Thành là thủ phủ của tỉnh Kiềm, gần như tội tụ sáu, bảy trong mười người thành đạt của tỉnh Kiềm, vô số các nhân vật có tiếng tập trung ở đây, rồng rắn thay thế nhau.

ở thủ phủ, rất nhiều ông trùm lớn cùng sinh sống, nhưng chỉ có một thánh địa được công nhận, đó là khu biệt thự Quảng Trường Hoa Viên.

Bởi vì nơi đây là sản nghiệp của nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm!
Nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm đã có cả trăm năm lịch sử, tồn tại từ thời kỳ văn hóa lớn, trong mây chục năm sóng gió thay đối, vẫn không bị lật đố, ở Quý Thành xưng bá bốn phương.


ở tỉnh Kiềm, bất luận là gia tộc nào, cơ quan nào, cũng bị nhà họ Phùng đàn áp, trước mặt nhà họ Phùng đều phải cúi đầu, mười mấy năm trước, nhà họ Phùng thậm chí còn có người làm quan lớn ở biên giới, thống lĩnh tỉnh Kiềm, cho dù bây giờ ông cụ nhà họ Phùng đã từ chức, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng như trước, rất nhiều quan chức ở tỉnh Kiềm là học trò cưng của ông ta, tài sản và mạng lưới sức mạnh khắp tỉnh Kiềm có thể nói là vô cùng khủng khiếp.

Trong một căn nhà vườn tại biệt thự riêng của nhà họ Phùng, Tiếu Văn Nguyệt đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bờ mi xinh đẹp khẽ buông xuống.

Cô ta đến nhà họ Phùng cũng được một tuần rồi, một tuần nay, mặc dù ngày nào cũng được ăn ngon mặc đẹp, đi ra đi vào đều có người đi theo tháp tùng, nhưng cô ta không hề cảm thấy vui, ngược lại còn thấy mình giống như tội phạm đang chờ bị tử hình, như một cái xác không hồn.

“Cũng không biết chín tháng nay anh đã đi đâu, đang làm gì nữa?”.

Cô ta ngắm nhìn những bông hoa tươi đẹp bên ngoài cửa sổ đang vươn mình đón nắng, trong lòng lại vô cùng u ám.

Chín tháng nay, cô ta toàn lấy việc học để khiến mình bận rộn, để bản thân cố gắng không nghĩ đến người đó nữa, nhưng chỉ có bản thân cô ta biết, dù có khống chế thế nào, cũng không thế ngăn bản thân nghĩ đến cậu.

“Nguyệt Nguyệt!”.

Có tiếng gõ cửa truyền đến, Tiếu Văn Nguyệt đứng lên đi mở cửa, người đến chính là hai vợ chồng Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn.


Hai vợ chồng vì đứa con gái vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, nhưng đã mất đi sự tự do và cởi mở trước kia, khuôn mặt đầy vẻ ưu phiền.

“Bố, mẹ, vào trong ngồi đi!”.

Tiếu Văn Nguyệt tránh sang một bên, hai vợ chồng lần lượt đi vào, ngồi xuống bàn.

“Nguyệt Nguyệt!”.

Tiếu Lâm mặt hơi lưỡng lự, mãi một lúc sau, ông ta mới mở miệng hỏi: “Con thật sự quyết định muốn lấy Phùng Kim Vinh sao?”.

Tiếu Văn Nguyệt khẽ gật đầu: “Lúc đến nhà họ Phùng, con đã quyết định rồi, bố, mẹ, bố mẹ yên tâm, con không sao đâu!”.

“Huống hồ nhà họ Phùng còn là gia tộc lớn nhất tỉnh Kiềm, việc này đầy người ao ước còn chẳng được mà đúng không?”.

Tiếu Văn Nguyệt cố nặn ra một nụ cười, vợ chồng Tiếu Lâm nhìn mà xót xa.


“Nguyệt Nguyệt, bố biết con vốn không thích Phùng Kim Vinh!”.

Tiếu Lâm nghiến răng, tức giận nói: “Đi, giờ chúng ta đi khỏi Quý Thành, bố xuống thôn dưới làm ruộng, sau này có phải làm trâu làm ngựa cho người ta, cũng tuyệt đối không đế con phải đào hố tự chôn mình!”.

ông ta biết rất rõ những lời đàm tiếu về Phùng Kim Vinh, hắn là công tử đào hoa nổi tiếng ở tỉnh Kiềm, quần áo là lượt, các cuộc trăng hoa nhiều vô số, ngoài chơi gái ra, thì hắn chẳng biết làm cái gì tử tế cả.

Nhưng vì Phùng Kim Vinh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phùng, cũng là người đàn ông duy nhất đời thứ ba nhà họ Phùng, là viên ngọc quý, là cốt nhục của nhà họ Phùng, trong nhà trên dưới từ ông nội hay các chú các bác đời thứ hai đều hết mực cưng chiều.

Bất kể Phùng Kim Vinh có yêu cầu gì, cả nhà đều hưởng ứng, chắc chắn sẽ dùng mọi cách để đáp ứng mong muốn của hắn.




Bình Luận (0)
Comment