Cao Thủ Tu Chân

Chương 592



“Chỉ có cao thủ lớn danh tiếng lẫy lừng giới võ thuật như cậu mới có thể trấn áp được những đội viên này, khiến bọn họ phục tùng huấn luyện!”.

“Ồ?”, ánh mắt Diệp Thiên khẽ động đậy.

“Xem ra ‘Long Nhận’ cũng là một tổ chức vô cùng đặc thù, tìm cao thủ đỉnh cao giới võ thuật đến huấn luyện, đúng là cũng không sai!”.

“Nhưng nói thuật thì tôi không có hứng thú lắm với chức vụ tổng giáo quan gì đó của ‘Long Nhận’, vẫn còn rất nhiều cao thủ trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, như Mộ dung Vô Địch, Gia Cát Trường Hận, Lục Thiên Thư, Dược Không Nhàn, các người có thể tìm họ!”.


Ánh mắt sĩ quan Thôi hơi trùng xuống, do dự một lúc mới lên tiếng: “Diệp tiên sinh, không giấu gì cậu, chuyện này chúng tôi chỉ có thể tìm cậu!”.

“Long Nhận là biệt hiệu thống nhất của đội ngũ, nhưng ‘Long Nhận’ không chỉ là một đội, mà là hai đội, chia thành Nam và Bắc!”.

“Bắc ‘Long Nhận’ ở phía thủ đô, còn Nam ‘Long Nhận’ lại ở phía chúng tôi, chúng tôi lần này muốn mời cậu đảm nhiệm tổng giáo quan của Nam ‘Long Nhận’!”.

Diệp Thiên lắc đầu nói: “Tôi vẫn chưa hiểu lí do mà các người lại cứ phải tìm tôi!”.

Chỉ nghe giọng nói sĩ quan Thôi trầm xuống: “Trước đây tổng giáo quan của Nam ‘Long Nhận’ chúng tôi là do Mộ Dung Vô Địch phụ trách!”.

“Nhưng từ 10 năm trước, Mộ Dung Vô Địch đã từ chức, ẩn cư nơi Trung Hải, Nam ‘Long Nhận’ chúng tôi mãi vẫn chưa tìm được người thích hợp đảm nhận chức vụ tổng giáo quan này!”.

“Còn Bắc ‘Long Nhận’, những người này đều thanh thế lẫy lừng, trong cuộc thi lớn của ‘Long Nhận’ cách đây không lâu, đã hoàn toàn trấn áp Nam ‘Long Nhận’ chúng tôi, trở thành vị trí đứng đầu của ‘Long Nhận’, tất cả đều là vì ‘Bắc Long Nhận’ bọn họ có một giáo quan uy danh thiên hạ!”.

“Diệp Vân Long?”, gần như trong tích tắc, Diệp Thiên đã nói ra cái tên này, ánh mắt cậu nheo lại.


Sĩ quan Thôi gật đầu công nhận.

“Nhìn khắp giới võ thuật Hoa Hạ, người có thể trấn áp đuọc Diệp Vân Long thì chỉ có cậu, Diệp Vân Long huấn luyện ‘Bắc Long Nhận’, muốn khiến cho ‘Nam Long Nhận’ phải nhận thua hoàn toàn trong cuộc thi tới, chỉ có cậu mới có thể làm được!”.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, lại cảm thấy trong ánh mắt Diệp Thiên đột nhiên lóe lên tia sáng nóng rực.

“Diệp Vân Long sao? Thú vị đấy!”.

Cậu gõ mạnh ngón tay lên mặt bàn, năm ngón tay khẽ cong lại.

“Nếu là người khác cầm đầu ‘Bắc Long Nhận’, tôi lại không có hứng thú cho lắm, nhưng nếu các người đã nhắc đến Diệp Vân Long, vậy tôi sẽ chơi với ông ấy một lần!”.

“Chức vị tổng giáo quan này, tôi nhận!”.

Sĩ quan Thôi và thư ký Sở lập tức vui mừng rạng rỡ, trong lòng thầm rưng rưng.

Nếu những người khác trong giới võ thuật nghe thấy đại danh của Diệp Vân Long, e rằng sẽ có phần kiêng dè, nhưng Diệp Thiên nghe thấy lại không hề sợ hãi, ngược lại mang đầy một cảm giác của một cuộc chơi âm thầm, không hổ danh là cao thủ võ thuật đứng đầu Hoa Hạ.


“Vậy thì tốt quá, Diệp tiên sinh, chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi có thể đưa cậu đến căn cứ huấn luyện bất cứ lúc nào!”.

Diệp Thiên nhìn về xa xăm, nhớ lại đến Lí Vân Phi hống hách ngang ngược hôm nay, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ lạ.

“Một tuần sau đến Tập đoàn Lăng Thiên đón tôi, chính thức bắt đầu huấn luyện!”.

Ánh mắt Diệp Thiên lẫm liệt, trong đầu thầm coi thường.

“Diệp Vân Long, lần này cứ coi như là cuộc chơi đầu tiên giữa tôi và ông đi!”.




Bình Luận (0)
Comment