Cao Thủ Tu Chân

Chương 82



Diệp Thiên chỉ vào Viên Phong, bình tĩnh hỏi.

Cố Giai Lệ hơi do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu, cô chưa bao giờ muốn nói dối Diệp Thiên.

“Vậy à? Thế sao lại phải ngồi uống rượu cùng hắn?”.

Diệp Thiên không có phản ứng gì, lại hỏi tiếp.


Nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ lập tức im lặng, không biết nói thế nào.

Uống rượu với Viên Phong, là điều cô không hề muốn chút nào, nhưng trong tình thế này, đến con gái của chủ tịch tập đoàn lớn như Tiếu Văn Nguyệt cũng không thể không cúi đầu thì cô làm sao mà từ chối nổi?
Diệp Thiên nhìn thấy Cố Giai Lệ hơi cúi đầu, gần như đã hiểu được những gì anh nhân viên lớn tuổi nói là thật, cậu đi lên một bước, đang định lên tiếng thì Tiếu Văn Nguyệt lại đột nhiên giơ tay ra tóm lấy cánh tay cậu.

Tuy cô ta mới biết Diệp Thiên được hơn hai ngày, nhưng cô ta đã nhìn thấy Diệp Thiên ra tay hai lần, đối diện với bọn côn đồ hung dữ, Diệp Thiên đều có thể khống chế dễ dàng, từ đó có thể thấy được tính khí của Diệp Thiên không hề hiền dịu như vẻ ngoài của cậu, ngược lại còn vô cùng thô bạo!
Cô ta biết mối quan hệ của Cố Giai Lệ và Diệp Thiên, nhìn thấy Cố Giai Lệ phải ngồi tiếp rượu người khác, Diệp Thiên đương nhiên trong lòng không vui, nếu không cẩn thận lát nữa Diệp Thiên có thể sẽ ra tay luôn.

Đối phó với người khác có lẽ nắm đấm có tác dụng, nhưng nếu muốn dùng nắm đấm để đối phó với nhân vật như Viên Phong, vậy thì không khác gì tự tìm đến chỗ chết.

Chưa cần nói đến việc Diệp Thiên có đánh được bốn tên vệ sĩ dữ dằn kia của Viên Phong không, chỉ riêng đàn em của Viên Phong thôi đã có hàng trăm người, Diệp Thiên cho dù giỏi võ thì liệu có thể đánh được bao nhiêu người?
Hơn nữa nếu đắc tội Viên Phong thật, cho dù không cần dùng đến thủ đoạn đánh đấm, Viên Phong chỉ cần nói một câu, giở chút thủ đoạn là có thể khiến Diệp Thiên vào trong tù ngay, đây rõ ràng là điều mà một kẻ không cha không mẹ như Diệp Thiên không thể chống lại nổi.

Cô ta lo lắng Diệp Thiên ra mặt làm loạn, cho nên lập tức ngăn Diệp Thiên lại.

“Diệp Thiên, đây là đối tác làm ăn của bố tôi, tôi đưa Giai Lệ đến uống với chú ấy vài ly, chứ không có chuyện gì cả, anh không phải lo!”.

Giọng nói của cô ta hơi lạnh lùng, muốn Diệp Thiên biết khó mà rút lui, đừng có nhúng tay vào lại làm tình thế xấu đi.


Diệp Thiên thấy vậy, hơi ngước mắt lên, trong mắt là một vẻ lạnh lùng, căn bản không cho lời nói của cô ta vào đầu.

“Tiếu Văn Nguyệt, chuyện của hai người tôi không quan tâm, hai người muốn uống bao nhiêu thì uống!”.

“Nhưng Giai Lệ là em gái tôi, chuyện của cô ấy tôi nhất định quan tâm, và cũng bắt buộc phải quan tâm!”.

Cậu quay đầu tới, ánh mắt nhìn đến khuôn mặt không mấy thiện cảm của Viên Phong, giọng nói cậu càng thêm lạnh lùng.

“Nếu hắn thực sự là đối tác làm ăn của bố cô, cô đưa Giai Lệ đến làm quen, thì cũng không sao!”.

“Nhưng nếu vì sợ đối phương nên đành đưa Giai Lệ đến tiếp rượu, xin lỗi, chuyện này không được!”.

“Chỉ cần có Diệp Thiên tôi ở đây, không ai có thể ép cô ấy làm chuyện mà cô ấy không muốn!”.

Câu nói của Diệp Thiên vừa dứt, mặt Tiếu Văn Nguyệt liền biến sắc, Diệp Thiên chẳng kiêng nể gì trước mặt Viên Phong như vậy, nói Viên Phong ép bọn họ tiếp rượu, tuy đây là sự thật, nhưng nhân vật như Viên Phong, một câu nói thôi có thể đã hoàn toàn đắc tội hắn rồi.

Cố Giai Lệ và Lí Tinh Tinh đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại ngoan cố như vậy.


Trong lúc ba người họ còn đang sửng sốt, Viên Phong cuối cùng lên tiếng.

Hắn nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện này, trong mắt thoáng nở nụ cười nham hiểm, giọng nói mang vẻ cười cợt: “Thằng khốn, lời nói của mày rất có khí phách tao rất thích!”.

“Nhưng hôm nay tao cứ muốn cô ta uống rượu với tao đấy, mày làm gì được nào?”.

Diệp Thiên bình thản quay người sang nhìn Viên Phong, lắc đầu với vẻ coi thường.

“Tên mập, tìm cái gương mà soi lại bộ dạng của bản thân đi, hạng ất ơ như anh mà cũng dám bảo em gái tôi tiếp rượu anh, anh có xứng không?”.

Ngay lập tức, cả quán bar chìm trong im lặng.

.


Bình Luận (0)
Comment