Cao Thủ Y Đạo

Chương 212

Tất cả bác sĩ trong bệnh viện đều sợ hãi thán phục trước y thuật quỷ thần khó lường của Trần Vũ, thật khó tin là vết thương nặng như vậy mà không đến một tuần đã khỏi hẳn. Nhưng đáng tiếc là sau ngày đó Trần Vũ không còn xuất hiện nữa, không thì các bác sĩ nhất định đã bám lấy Trần Vũ không buông.

Hôm nay là ngày Triệu An Nhiên xuất viện, Trần Vũ làm xong xuôi thủ tục đã lái xe dẫn cô ấy trở về, cô ấy hơi thấp thỏm: "Tóc của tôi thật sự có thể mọc lại sao?"

"Mới có mấy ngày mà đã mọc ra nửa thước rồi, yên tâm đi, nửa tháng là dài y như trước kia." Trần Vũ cười khổ, cô ấy tương đối để ý mái tóc dài của mình.

"Trần Vũ... Cám ơn cậu." Triệu An Nhiên nhìn thoáng qua Trần Vũ: "Không có cậu thì tôi và ông nội đã không chống chọi nổi rồi."

"Không có gì, ông cháu nhà họ Chu làm đủ chuyện xấu nên đã bị báo ứng, từ hôm nay trở đi dược đường Danh Thuận không còn tồn tại, về sau tất cả dược đường Danh Thuận đều đổi thành 'Hạnh Lâm Cư' của y dược Thiên Vân, một số dược đường đang được thiết lập lại."

"Nhưng nhà của tôi không còn nữa rồi." Ánh mắt của Triệu An Nhiên rất phức tạp.

"Đã xây dựng lại, yên tâm đi, tất cả đều sẽ tốt lên." Trần Vũ mỉm cười. 

Trần Vũ đưa Triệu An Nhiên về chỗ ở tạm thời rồi định đến Thiên Vân một chuyến, nhưng lúc này Diệp Hân Vũ lại gọi tới.

"Chồng ơi, hôm nay Tư Doanh đến nên chúng ta cùng đi ra ngoài chơi, anh muốn đi đâu?" Diệp Hân Vũ nói.

"Tại sao cô ta lại đến?" Trần Vũ nhướng mày, anh không thích Hứa Tư Doanh bởi vì người phụ nữ này lắm mưu kế lại hám làm giàu.

"Tụi em là bạn thân mà, không bận thì anh lái xe tới đi cùng tụi em đi." Diệp Hân Vũ cười nói: "Thiến Thiến tìm được việc làm nên nhân dịp này đi chơi với em một bữa."

"Được, anh lập tức đi qua." Trần Vũ gật gật đầu.

Khi anh đến nhà thì Hứa Tư Doanh đã chờ sẵn, hôm nay cô ta ăn mặc rất gợi cảm, chiếc váy màu đỏ cổ áo. chữ V khoét cực sâu, phía dưới lại xẻ lên cao, thể hiện hết sự quyến rũ ra ngoài.

Nói thật người phụ nữ này đúng là có chút nhan sắc, dáng người cũng không tệ, nhưng Trần Vũ lại chán ghét cô ta theo bản năng.

"Chồng ơi, chúng ta đi thôi." Diệp Hân Vũ mỉm cười rồi kéo tay Trần Vũ muốn đi.

"Người này lại đang liều mạng nói xấu anh đúng không?" Trần Vũ nói nhỏ. 

"Không có, cậu ấy luôn khen anh, nói anh chịu thay đổi vì em, hơn nữa nói về sau sẽ coi trọng anh." Diệp Hân Vũ cười nói: "Đừng suy nghĩ nhiều mà."

"Cô ta khen anh?" Trần Vũ nhìn lại, trùng hợp đối diện với Hứa Tư Doanh, cô ta lập tức đá lông nheo với Trần Vũ, sau đó cố gắng kéo thấp cổ áo xuống để lộ phần ngực quyến rũ hút hồn ra.

Người phụ nữ này đang quyến rũ anh sao? Trần Vũ lập tức hiểu ra rồi âm thầm cười lạnh một tiếng, đây là số dư trong thẻ ngân hàng của anh đã làm cô ta khuất phục.

Quả nhiên cô bạn thân này của Diệp Hân Vũ không đáng tin cậy, khó trách phải phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, anh muốn xem thử rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì.

Trong lúc đi mua sắm, Hứa Tư Doanh luôn cố ý vô tình kéo đề tài lên người Trần Vũ, khen anh thay đổi rất nhiều, rất có tính cách, hơn nữa thỉnh thoảng còn muốn dán lên người Trần Vũ, nhưng lần nào cũng bị anh né tránh.

Trần Vũ biểu hiện rất rõ ràng là không có hứng thú với cô ta, nhưng người phụ nữ này không dễ dàng bỏ cuộc.

Diệp Hân Vũ lại không phát giác cái gì, cô mua đồ xong thì đi toilet một chuyến.

Hứa Tư Doanh đang xách đồ lại cố ý tới gần Trần Vũ,  sau đó cô ta giả vờ trượt chân một cái, ôi một tiếng đã khoa trương làm rơi đồ khắp nơi, sau đó lại nhào về hướng Trần Vũ.

Là đàn ông đều không từ chối được mỹ nữ gợi cảm ôm ấp yêu thương, cô ta vốn cho rằng Trần Vũ sẽ đón lấy mình, sau đó cô ta lại thuận thế nằm sấp lên người anh, tiếp xúc da thịt một lần hai lần như vậy là giải quyết được Trần Vũ.

Đáng tiếc cô ta đánh giá sức hút của mình quá cao, Trần Vũ đứng một bên căn bản không có ý đưa tay đón cô ta.

Cho nên lần này cô ta ngã rất nặng, bịch một tiếng cái mông to mọng đã đập mạnh xuống đất với một tư thế cực kỳ khó coi.

Xung quanh vang lên những tiếng phì cười, cách ăn mặc của cô ta quá gợi cảm khiến bạn trai của vài cô gái thỉnh thoảng lại liếc nhìn nên giờ cô ta xấu mặt thì lập tức có người cười trên nỗi đau của người khác.

Mà thấy cô ta ngã sấp xuống, Trần Vũ đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, coi như không thấy gì cả.

Hứa Tư Doanh tức giận đập tay xuống đất một cái, Trần Vũ không ưa cô ta đến vậy sao?

"Tư Doanh cậu làm sao vậy?" Diệp Hân Vũ ra tới vội vàng đỡ cô ta dậy, sau đó tức giận nói: "Trần Vũ anh làm sao vậy, Tư Doanh ngã mà sao anh không chịu đỡ?” 

 "Tự cô ta có thể đứng lên." Trần Vũ lạnh nhạt nói.

"Em biết anh có ý kiến với cậu ấy, nhưng anh không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được." Diệp Hân Vũ tức giận nói.

"Hân Vũ tớ không sao, đừng trách Trần Vũ, chắc do. anh ấy không thấy được, hôm nay chúng ta bảo Trần Vũ đi dạo phố cùng đã đủ làm phiền anh ấy rồi." Hứa Tư Doanh cười cười.

"Đàn ông con trai sao có thể nhỏ mọn như vậy, thù oán gì mà lớn thế?" Diệp Hân Vũ trừng Trần Vũ: "Chúng ta đi ăn cơm đi."

"Được... Ăn lẩu đi." Hứa Tư Doanh cười nói.

"Quá cay." Trần Vũ nói: "Không tốt với thai nhỉ."

"Có loại nước lẩu dưỡng sinh mà." Hứa Tư Doanh lại nói.

"Toàn là hương liệu, vẫn không tốt với thai nhi."

"Vậy... Ăn cá nướng?" Hứa Tư Doanh còn nói.

"Gia vị nhiều quá."

Trần Vũ liếc cô ta một cái.

"Vậy... Cơm Tây..."

"Bò bít tết không chín hết, không sợ có ký sinh trùng à?”  

Mấy đề nghị của Hứa Tư Doanh đều bị Trần Vũ bác bỏ, cuối cùng Diệp Hân Vũ nổi nóng: "Muốn ăn cái gì thì anh nói đi."

"Nghe em." Trần Vũ cười ha hả. "Em muốn ăn lẩu." Diệp Hân Vũ nói.

"Được, vậy ăn lẩu." Trần Vũ trực tiếp gật đầu rồi cưng chiều đỡ cô rời đi.

"Tức chết tôi rồi." Hứa Tư Doanh tức giận đến giậm chân một cái, sau đó lại cười lạnh: "Trần Vũ, anh nhất định không trốn thoát lòng bàn tay của tôi, tôi không tin đàn ông các người không ăn vụng."

Ba người đến trước một cái bàn tròn, Hứa Tư Doanh ngồi ở đối diện Trần Vũ rồi bắt chéo chân làm đôi chân trắng noãn cố ý vô tình đụng vào Trần Vũ.

Trần Vũ nhướng mày, từ góc độ này của anh vừa vặn có thể thấy hết của cô ta, dưới váy người phụ nữ này

không có gì cả, hơn nữa tư thế này làm lộ rõ đôi chân trắng noãn đó.

"Tư Doanh, chúng ta ăn loại nước lẩu nào đây." Diệp Hân Vũ lật menu ra.

"Nghe theo cậu hết." Hứa Tư Doanh liếc mắt đưa tình với Trần Vũ.

"Vậy tớ chọn đấy." Diệp Hân Vũ cười nói. 

"Hân Vũ em pha giúp anh chén nước tương đi, anh nhớ em pha rất ngon." Trần Vũ cười nói.

"Được, anh gọi món ăn trước đi, em đi ngay." Diệp Hân Vũ đứng lên.

Cô vừa đi thì nụ cười trên mặt Trần Vũ đã biến mất, anh lạnh lùng nói: "Cô muốn làm gì?"

"Tôi không làm cái gì cả, sao vậy Trần Vũ?" Hứa Tư Doanh bày ra bộ mặt vô tội như đoá sen trắng.

"Có trò gì thì nhắm vào tôi này, tốt nhất cô đừng đụng vào Hân Vũ, nếu không tôi làm cô hối hận." Trần Vũ lạnh lùng nói: "Hơn nữa đừng liếc mắt đưa tình trước mắt tôi, tôi không có hứng thú với heo mẹ động d*c đâu."

"Trần Vũ anh...' Hứa Tư Doanh suýt tức chết, hóa ra cô ta ăn mặc chăm chút như vậy mà lại bị người ta coi thành heo mẹ?

"Chồng ơi, công ty em đột nhiên có chút việc nên tôi phải trở về." Diệp Hân Vũ vội vàng chạy tới.

"Anh đưa em về." Trần Vũ đứng lên.

"Không cần, ở đây gần công ty của em mà, tự em trở về là được, anh ăn với Tư Doanh đi." Diệp Hân Vũ nắm túi xách của mình lên rồi chạy đi.

"Vợ à..." Trần Vũ vội vàng cản cô lại và cười khổ: "Em không biết phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân sao?  

Em ném bạn thân cho anh không sợ gì à?”

"Sợ cái gì?" Diệp Hân Vũ cười hì hì một tiếng rồi xua tay và nói: "Em rất tin anh, em đi đây."

Trần Vũ dở khóc dở cười, chắc cô không biết bạn thân của mình là bitch.

"Trần Vũ, Hân Vũ đi rồi, chúng ta ăn đi." Hứa Tư Doanh thấy cô đi thì đôi mắt lập tức sáng lên, đây là cơ hội ở riêng hai người ngàn năm một thuở.

"Tự cô ăn đi, tôi không rảnh." Trần Vũ đứng lên muốn đi.

"Ai, anh chờ tôi một chút." Hứa Tư Doanh sững sờ, vội vàng đứng lên đuổi theo Trần Vũ.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Bình Luận (0)
Comment