Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 110 - Chương 110 - Trêu Ghẹo

Chương 110 - Trêu Ghẹo
Chương 110 - Trêu Ghẹo

Lục Thánh tùy ý cầm khăn lau mồ hôi trên tay.

Lúc này một đôi bàn tay nhỏ bé của nữ sinh bỗng nhiên vươn tới, nhanh chóng cầm lấy khăn lông trên tay hắn, sau đó đưa tới một chai nước.

Lục Thánh ngẩng đầu nhìn thì phát hiện là Dương Diên.

“Lục Thánh, tiếp theo chúng ta đi đâu?” Khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Dương Diên bởi vì kích động cùng hưng phấn mà hơi đỏ lên, hỏi.

Nàng nhìn Lục Thánh với ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái cùng chờ mong, nghiễm nhiên là bộ dáng mê muội.

“Phòng tu luyện thực chiến, hay là......” Dương Diên một hơi báo ra tên tất cả các phòng tu luyện.

Lục Thánh có chút sửng sốt mà nhìn một vòng chung quanh. Hắn phát hiện những người khác đều đang dùng ánh mắt giống nhau nhìn mình, giống như một đám binh sĩ dâng cao sĩ khí đang chờ đợi tướng quân dẫn đi chinh phục một khối lại một khối lục địa mới vậy.

Lục Thánh bật cười, lắc đầu, nói: "Không đi đâu cả."

Ách......

Dương Diên sửng sốt một cái.

Lục Thánh ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử khổng lồ trên tường, nói: "Sắp đến giờ cơm rồi, ăn cơm là quan trọng nhất.”

Nói xong Lục Thánh mang vẻ mặt bình tĩnh xoay người rời đi. Phía sau hắn là một đám học viên biểu tình kinh ngạc.

...

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Thánh cũng không đến phòng tu luyện nữa, bởi vì mục đích nghiệm chứng thực lực của hắn đã đạt tới, do đó hắn không cần lại lãng phí thời gian vào chuyện khác.

Lục Thánh đã nghiên cứu qua, phòng tu luyện bên trong trại huấn luyện đối với hắn có giá trị cũng chỉ có phòng tu luyện trọng lực cùng phòng tu luyện thân pháp mà thôi.

Lúc trở về ký túc xá, Lục Thánh tiếp tục đóng cửa không ra, yên lặng tiến hành luyện tập.

Bốn môn công pháp cấp mười một trong người để cho thời gian của Lục Thánh trở nên càng ngày càng cấp bách, buổi tối đều ngủ không được.

Lục Thánh đã quy hoạch tốt, về sau mỗi ngày hắn chỉ cần rút ra một đến hai giờ đi ngâm mình trong phòng tu luyện trọng lực cùng thân pháp là được.

Sau khi Lục Thánh luyện tập xong mấy lần Hằng Tinh Luyện Thể Thuật thì đã chạng vạng tối, một binh sĩ lộp bộp chạy tới thông báo.

“Lục Thánh, tổng giáo quan mời cậu qua đó một chuyến.”

“Cuối cùng cũng tới.” Lục Thánh không chút nào bất ngờ, nói.

Hắn hơi thu dọn một chút rồi liền đi theo binh lính.

Dọc đường đi Lục Thánh phát hiện tất cả binh lính tuần tra canh gác trong căn cứ đều dùng ánh mắt kính sợ chào hỏi hắn.

Xem ra biểu hiện của ta ở hội trường tu luyện đã truyền khắp toàn doanh!

Võ giả vốn sùng bái cường giả, huống chi là ở quân doanh!

Văn phòng của Đông Tinh Tuyết nằm ở chỗ sâu nhất của trại huấn luyện.

Lục Thánh vừa đến thì liền nhìn thấy Hạ Lâm từ trong phòng làm việc của Đông Tình Tuyết đi ra.

Vẻ mặt Hạ Lâm vốn rất bình tĩnh, im lặng, làm cho người ta có cảm giác điềm đạm, nhu thuận. Nhưng nàng vừa nhìn thấy Lục Thánh thì thân thể nàng lập tức xuất hiện động tác căng thẳng, tư thế bước đi cũng trở nên mất tự nhiên, nàng cúi đầu và đi càng ngày càng sát vách tường như một con mèo con sợ hãi.

Thời điểm Lục Thánh kề sát Hạ Lâm mà qua, nàng thậm chí còn đem nửa khuôn mặt mình quay vào vách tường, trông giống như trẻ em bị phạt nhìn tường vậy, động cũng không dám động một chút.

Bộ dạng ta đáng sợ như vậy sao? Sao nàng lại sợ ta như thế nhỉ?

Lục Thánh không nói gì, cảm quan của hắn đối với Hạ Lâm vẫn không tệ.

Nhìn Hạ Lâm mang bộ dáng sơ hãi kia để cho ác thú trong lòng Lục Thánh bắt đầu sinh ra. Tại thời điểm đi tới bên người Hạ Lâm, hắn đã cố ý ho khan một tiếng, sau đó nặng nề dậm chân một cái.

Một cước này phảng phất như giẫm lên đuôi của Hạ Lâm. Toàn thân nàng mãnh liệt giật nảy một cái giống như bị điện giật, sau đó nhanh chân hướng bên ngoài mà chạy, trong nháy mắt liền chạy đến không thấy bóng dáng.

“Ha ha ha ha......” Lục Thánh không nhịn được mà bật cười.

“Ngươi đừng lúc nào cũng trêu chọc nàng, lỗ hổng tinh thần của nàng chính là do ngươi dọa ra đấy.” Một giọng nói từ phía trước truyền tới.

Lục Thánh ngẩng đầu nhìn thì thấy Đông Tình Tuyết đang khoanh tay đứng ở cửa ra vào nên chào hỏi: “Chào tổng giáo quan.”

Đông Tình Tuyết hướng hắn gật đầu, nói: "Vào đi.”

Lục Thánh đi theo Đông Tình Tuyết vào văn phòng.

Văn phòng của Đông Tình Tuyết lớn hơn tưởng tượng của Lục Thánh rất nhiều.

Vào cửa là một cái bàn làm việc bằng đá dài hơn năm mét, rộng hơn hai mét, cạnh bàn là một thanh niên tướng mạo tuấn lãng, thần sắc u buồn tựa vào mép bàn, trên tay còn bưng ly cà phê.

Người này chính là Tần Thiệu Quân!

Cuối văn phòng là một bộ máy khổng lồ có màn hình và bàn điều khiển cực lớn. Chỉ riêng thiết bị này đã chiếm ít nhất một phần ba không gian văn phòng.

Cho dù là như vậy thì ở giữa vẫn còn lưu lại ít nhất hơn một trăm mét vuông mặt sân trống trải.

Tần Thiệu Quân nhìn thấy Lục Thánh đi vào thì ly cà phê trên tay hắn mãnh liệt run lên. Sau đó đôi mắt hắn liền nhìn chằm chằm vào Lục Thánh giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.

Bình Luận (0)
Comment