Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 117 - Chương 117 - Ám Hiệu

Chương 117 - Ám Hiệu
Chương 117 - Ám Hiệu

Lão giả kia tựa hồ nhớ tới cái gì mà bổ sung một câu: “À đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết một chuyện. Trại huấn luyện thiên tài của tỉnh Đông Ninh căn bản không có kết thúc. Hôm qua cháu gái ta đã gọi video cho ta và nói ít nhất phải một tháng nữa, mà thiên tài của thành phố Bạch Hà các ngươi đã về sớm. ngươi hiểu ý ta chứ?”

Tiêu Ngọc Hà nghe được những lời này thì sắc mặt càng đen hơn một phần.

Ông ta đương nhiên biết ý tứ của lời này, nói cách khác đỉnh cấp thiên tài của thành phố Bạch Hà có thực lực không được nên đã bị trại huấn luyện sớm đào thải trở về.

Tiêu Ngọc Hà lúc nãy còn muốn lấy thành tích thiên phú của Lục Thánh khoe khoang ở trước mặt lão giả này, nhưng không nghĩ tới kết quả lại bị đối phương lấy ra cháu gái nhà mình ra châm chọc nhục nhã, đè trên mặt đất mà ma sát.

Bà mẹ nó, lần này ta bị đánh mặt đến suy nghĩ không thông a, khoảng cách tông sư phỏng chừng lại phải tăng hơn mấy vạn chữ "Thần" rồi!

Nghĩ tới đây Tiêu Ngọc Hà liền cảm giác ngực mình như bị nghẹn một hơi, chết cũng nôn không ra.

Ông ta chỉ có thể không nói một lời, rầu rĩ ngồi trên ghế uống trà.

"Ta nói này lão Tiêu à, ngươi cũng đừng quá tức giận, nghĩ thoáng một chút đi, vì cũng không phải ai cũng có thể ưu tú như cháu gái bảo bối nhà ta được. Số người kém hơn Hạ Lâm cũng không chỉ có thành phố Bạch Hà của ngươi đâu." Lão giả kia mang vẻ mặt đại khí an ủi Tiêu Ngọc Hà.

Nghe vậy sắc mặt Tiêu Ngọc Hà lại càng thêm khó coi.

Đúng lúc này bên ngoài văn phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Tiêu Ngọc Hà đè nén cơn giận hô lên một tiếng.

Rất nhanh sau đó cửa phòng làm việc đã mở ra, thư ký dẫn theo một vị thiếu niên tuấn tú cao ngất đi vào.

“Hội trưởng, Lục Thánh tới.”

“Ồ, vậy à? Lục Thánh, mau vào đi.” Tiêu Ngọc Hà miễn cưỡng mỉm cười, vẫy tay với Lục Thánh đang đứng ở cửa.

“Chào hội trưởng Tiêu.” Lục Thánh đi vào văn phòng của Tiêu Ngọc Hà, chú ý tới trong văn phòng còn có một người khác, hình như là bằng hữu của Tiêu Ngọc Hà.

"Lão Tiêu, vị này chính là đỉnh cấp thiên tài của thành phố Bạch Hà các ngươi sao? Quả nhiên là thiếu niên anh tài, không tồi không tồi.” Lão giả kia vừa thấy Lục Thánh thì vội vàng đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói.

Chỉ có Tiêu Ngọc Hà mới có thể nghe ra sự châm chọc trong lời nói của lão ta, sắc mặt ông ta rất khó coi mà nhìn về phía Lục Thánh cười cười, sau đó phất tay bảo thư ký đi ra ngoài.

“Vị này là chiến hữu cũ của ta, ngươi có thể gọi hắn là Lão Hạ.” Tiêu Ngọc Hà giới thiệu.

Lục Thánh chào hỏi: “Chào Lão Hạ.”

Lão giả kia tươi cười sáng lạn, vỗ vai Lục Thánh nói: “Xin chào. Xin chào. Ngươi cùng tuổi với Hạ Lâm nhà ta, có cơ hội cả hai đứa có thể cùng nhau gặp mặt a. Ngươi thấy được không lão Tiêu?”

Tiêu Ngọc Hà đen mặt nói: "Ta thấy chuyện này không cần thiết.”

Ngươi còn ngại nhục nhã không đủ mà còn muốn gọi người đến giáp mặt à? Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao?

Lão giả mỉm cười vỗ trán mình một cái, cười híp mắt nói với Lục Thánh: "Lục Thánh đúng không, ngươi mới từ trại huấn luyện thiên tài của tỉnh Đông Ninh trở về nhỉ?"

Lục Thánh vừa bước vào cửa thì đã cảm giác được bầu không khí trong phòng làm việc có chút không đúng, sắc mặt Tiêu Ngọc Hà rất khó coi. Nhưng nếu như Tiêu Ngọc Hà đã nói lão giả này là bạn của ông ta thì hắn cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu nói: "Đúng vậy, Lão Hạ, tập huấn của ta đã kết thúc nên liền trở về.”

Lão đầu ung dung nói:

“Kết thúc rồi à, mà về sớm một chút cũng tốt, vì loại địa phương đó xác thực không quá thích hợp có người bình thường như ngươi ngây người. Hạ Lâm nhà ta tuy rằng xuất sắc, nhưng nàng vẫn thường xuyên oán giận với ta là rất vất vả, nàng còn nói bên trong trại huấn luyện thiên tài này còn có rất nhiều quái vật.”

“Ngay cả Hạ Lâm nhà ta đều cảm thấy bọn hắn là quái vật, vậy ngươi nói xem người bình thường có thể chịu được sao? Thế nào cũng sẽ bị đả kích thê thảm a.”

“À đúng rồi, tiểu tử ngươi có biết Hạ Lâm nhà ta không?”

Lục Thánh có chút sửng sốt. Lão giả này nói suốt nửa ngày hắn nghe không hiểu lắm, thì ra ông ta là ông nội của Hạ Lâm.

Lục Thánh nghĩ đến cô nàng Hạ Lâm kia mỗi lần nhìn thấy hắn đều chạy như chim cút, sau đó lại nhìn xem lão giả trước mặt mà trên mặt hắn lộ ra một tia kỳ quái, nhưng hắn vẫn gật đầu.

“Biết, Hạ Lâm ở trại huấn luyện vẫn rất nổi danh.”

Những lời này nhất thời để cho lão giả kia cảm thấy rất an ủi, nhịn không được mà cười ha hả nói: "Hạ Lâm nhà ta tất nhiên là đi tới chỗ nào cũng đều ưu tú rồi. Đáng tiếc nếu ta sớm biết tiểu tử ngươi là nhân tài được lão Tiêu coi trọng, vậy ta đã để cho Hạ Lâm ở trong trại huấn luyện chiếu cố ngươi nhiều hơn, như vậy ngươi cũng không đến mức bị đào thải sớm như thế. Ngươi nói xem đúng không lão Tiêu?”

Tiêu Ngọc Hà nhìn vẻ mặt giả mù sa mưa của lão giả kia mà lạnh lùng hừ một tiếng, không nói một lời.

Lục Thánh dường như đã nghe ra chút gì đó mà suy nghĩ một chút, cố gắng giải thích: "Kỳ thật ta không phải..."

Nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã bị Tiêu Ngọc Hà cắt đứt: “Lục Thánh, ngươi vừa trở về đã tới tìm ta là có chuyện gì phải không?”

Tiêu Ngọc Hà hướng Lục Thánh điên cuồng nháy mắt, ám chỉ hắn không cần lại cho lão Hạ cơ hội trang bức.

Lục Thánh âm thầm buồn cười, nhưng vẫn lấy từ trong ba lô ra một phần văn kiện được phong kín và đưa tới trước mặt Tiêu Ngọc Hà.

“Tổng giáo quan Đông Tình Tuyết của trại huấn luyện bảo ta giao thứ này cho ngươi, hy vọng ngươi phê duyệt thông qua một chút.”

Bình Luận (0)
Comment