Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 127 - Chương 127 - Hỏi Thăm Nhau

Chương 127 - Hỏi Thăm Nhau
Chương 127 - Hỏi Thăm Nhau

Trong lúc suy nghĩ thì Lục Thánh bất tri bất giác đã đi đến cửa nhà.

Hắn vừa mở cửa ra, một mùi thịt rau thơm liền phả vào mặt hắn.

Trịnh Ngọc Phân nghe được tiếng mở cửa thì từ phòng bếp đi ra, lúc nhìn thấy Lục Thánh nàng liền vội vàng đi lên giúp hắn cầm hành lý.

"Sao lại trễ như vậy? Không phải ngươi đã nói buổi sáng có thể đến nơi sao? Ngươi làm cho ta buổi trưa nấu một bàn đồ ăn mà cũng không ai ăn giúp ta a."

Lục Thánh trước khi trở về đã gọi điện thoại về nhà.

"À, ta đi một chuyến đến hiệp hội võ giả để tìm hội trưởng Tiêu có chút chuyện."

“Trên đường trở về lại thấy một đám người khi dễ mấy người già yếu bệnh tật nên liền ra tay giúp một chút.”

Lục Thánh có chút áy náy giải thích.

Trịnh Ngọc Phân nghe vậy thần sắc lập tức thay đổi, nàng đánh giá Lục Thánh từ trên xuống dưới.

“Ngươi đánh nhau với người khác sao? Có bị thương hay không? Để ta nhìn kỹ một chút.”

“Không bị thương. Ngươi cũng xem thường ta quá rồi, tốt xấu gì bây giờ ta cũng là võ giả chính thức, còn đi tập huấn một chuyến, đã trở nên lợi hại hơn rồi, mấy tên côn đồ sao có thể làm con bị thương được chứ.” Lục Thánh vươn một ngón tay nâng hành lý lên, thoải mái di chuyển lên xuống, biểu hiện mình hiện tại rất mạnh.

“Ngươi lợi hại hơn nữa hiện tại cũng chỉ là cái học sinh trung học, bên ngoài so với ngươi lợi hại người nhiều lắm đi, về sau đừng lại cậy mạnh có biết không?" Trịnh Ngọc Phân lải nhải hai câu, đưa tay nhéo cánh tay Lục Thánh, hài lòng nói: "Hình như rắn chắc hơn không ít.”

Lục Thánh đi vào phòng khách, phát hiện trong nhà chỉ có một mình mẹ hắn.

“Khinh Hòa và cha đâu mẹ?”

“Một người đi học, một người đi làm nên còn chưa về.”

Lục Thánh nhíu mày, nói: "Không phải ta đã nói để cho cha không cần lại đi làm công nhân khuân vác sao? Thân thể của ông ấy chịu đựng được làm vài năm, nhưng về sau già đi sẽ là một thân thương tật."

“Hắn không đi khuân vác thì còn có thể làm gì?” Trịnh Ngọc Phân an ủi: "Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi trông chừng hắn. Từ sau khi ăn thịt mà ngươi gửi về thân thể cha ngươi đã tốt hơn nhiều.”

Lục Thánh gật đầu, thần sắc lúc này mới hơi buông lỏng một chút.

Nhờ vào trong trại huấn luyện có Đông Tình Tuyết cùng Tần Thiệu Quân chiếu cố, Lục Thánh đã đặc biệt đem thịt dị thú trong trại huấn luyện gửi về một ít. Không nhiều lắm, chỉ mấy chục cân, nhưng đã đủ cho cả gia đình hăn ăn lâu dài.

Thịt dị thú ẩn chứa giá trị dinh dưỡng gấp mấy chục thậm trí trên trăm lần thịt bò dê bình thường, và tốt hơn nhiều so với một ít dược phẩm bảo vệ sức khỏe trên thị trường.

“Thành tích gần đây của Khinh Hòa thế nào ạ?”

“Tiến bộ không ít, khí huyết cũng sắp đạt tới 1.1 rồi.”

Lục Thánh lại thuận miệng cùng mẹ hắn hỏi thăm vài câu tình huống trong nhà, sau đó vào phòng đem hành lý buông xuống và đi tắm rửa một cái.

Lúc chạng vạng tối, Lục Đại Hải và Lục Khinh Hòa lần lượt trở về.

Bởi vì Lục Thánh đã về nhà nên gia đình nhỏ của hắn lại một lần nữa đầy đủ, người một nhà đều có chút cao hứng, thời điểm ăn cơm chiều Lục Đại Hải thậm chí còn uống hai chén rượu.

Nghe nói Lục Thánh trên đường trở về đã giáo huấn mấy tên côn đồ thì Lục Đại Hải càng cao hứng đến đỏ bừng mặt.

"Tập võ nên như vậy, gặp chuyện bất bình thì phải lấy mạnh đỡ yếu, nên ra tay thì liền ra tay, nếu không còn tập võ làm gì, tùy tiện tìm một văn phòng làm việc là được rồi.”

Trịnh Ngọc Phân nghe vậy liền mắng Lục Đại Hải: "Ngươi mới uống hai chén mà đã không biết mình là ai rồi à? Nhỡ đâu con trai ta bị thương thì làm sao bây giờ?”

"Là con trai thì bị thương chảy máu có gì ghê gớm đâu? Con trai của Lục Đại Hải ta sau này còn phải ra chiến trường chém giết dị thú, bảo vệ quốc gia a. Ta sẽ đợi đến khi hắn nắm giữ ấn soái, mặc giáp ra trận.” Lục Đại Hải dùng đũa gõ vào ly rượu, rung đùi đắc ý, hát lên hí khúc.

Lục Thánh nhìn một màn này mà mặt mày dần dần trở nên nhu hòa.

Tâm lượng của hắn rất lớn cho nên chuyện hắn phải làm là rất nhiều. Nhưng cho tới bây giờ cái gia đình nhỏ này mới là tất cả những gì hắn muốn bảo vệ.

Quay đầu lại Lục Thánh phát hiện Lục Khinh Hòa đang lén nhìn mình.

Lục Khinh Hòa vội vã và một miếng cơm vào miệng, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca ở trại huấn luyện thế nào?”

Lục Thánh mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tạm được, chư vị giáo quan rất chiếu cố ta.”

“Ngươi có vất vả không?”

“Không tính là vất vả.”

"Huấn luyện hằng ngày trong đó là cái gì?"

...

Cả gia đình vui vẻ trò chuyện cho đến khi kết thúc bữa cơm.

Bình Luận (0)
Comment