Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 133 - Chương 133 - Bất Hủ Kim Thân Sơ Hình

Chương 133 - Bất Hủ Kim Thân Sơ Hình
Chương 133 - Bất Hủ Kim Thân Sơ Hình

"Nội hạch của quá trình thống khổ là thuế biến, là tiến hóa, là thực lực không ngừng trở nên mạnh mẽ. Nói như vậy đây cũng là cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới."

Lục Thánh chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí. Ngụm trọc khí này mang theo hơi nóng cuồn cuộn, thổi ra xa hơn hai mét về phía bàn sách, đem mấy cuốn sách trên bàn lật tung.

Đưa Tinh Thần lực thăm dò vào trong cơ thể mình, Lục Thánh có thể "Xem" thấy trong thân thể mình mỗi một khối xương đã bắt đầu mang lên từng tia kim sắc, hiện ra ánh kim loại sáng bóng nhàn nhạt, tựa như cốt thép vô cùng bền bỉ.

Huyết dịch của Lục Thánh cũng biến thành càng thêm đậm đặc, ít nhất là gấp mấy lần người bình thường.

Bểu hiện bên ngoài chính là da dẻ Lục Thánh trở nên vô cùng nhẵn nhụi và trơn láng, thậm chí còn vượt qua phần lớn nữ sinh, tiếp cận da thịt trẻ sơ sinh.

Từ vẻ bề ngoài nhìn xem cả người Lục Thánh thật giống như có thêm một tầng kính lọc, làm cho hắn tựa hồ đạt tới cấp độ phong thần như ngọc.

"Đợi đến một ngày ta chân chính đạt tới tình trạng bất hủ kim thân, vậy xương cốt của ta khi đó có lẽ sẽ thực sự biến thành kim sắc." Lục Thánh nhớ tới trong trí nhớ của Tông Sư Thi Thịnh Ninh có một đạo thân ảnh vung tay đánh ra mười vầng mặt trời.

Đông Cực Tà Dương, Vương Hà!

Quả nhiên người có thể đạt tới tu vi võ đạo cấp mười một, và sáng tạo ra công pháp cấp mười một thì liền không có một ai là nhân vật đơn giản.

"Bây giờ ta không còn được trại huấn luyện mỗi ngày cung ứng dị thú thịt, cho nên cần có thuốc bổ để phụ trợ tu hành. Đây cũng là thời điểm ta tiếp xúc một chút với người của Hành thiện đường." Trong lòng Lục Thánh lặng yên suy nghĩ.

Hắn ở bên trong không gian mộng cảnh đã sớm điều tra ra lịch sử cùng quỹ tích phát triển của Hành thiện đường. Lịch sử của nó chinh là thứ mà hắn chú ý nhất.

Tài liệu lịch sử biểu hiện Hành thiện đường vẫn có nội tình gia tộc nhất định, hơn nữa gia phong giản dị thuần hậu, thậm chí có thể nói là tương đối bảo thủ.

Cũng chính bởi vì điểm ấy mà Hành thiện đường trong lịch sử chỉ tồn tại ngắn ngủi không tới hai trăm năm thời gian thì liền tiêu thất.

Đương nhiên nếu như Lục Thánh đã chọn nó thì liền mang ý nghĩa lịch sử của Hành thiện đường tất nhiên sẽ phát sinh cải biến.

Còn việc bọn họ hưng khởi ngắn ngủi hay là phồn vinh đáng kể thì phải nhìn xem biểu hiện cụ thể của bọn họ.

"Đinh linh linh"

Điện thoại di động đặt ở đầu giường vang lên chuông báo thức.

Bây giờ là bảy giờ rưỡi sáng, Lục Thánh cảm giác chênh lệch thời gian không nhiều lắm, hắn thu thập một chút và đi ra khỏi phòng.

Điểm tâm đã nấu xong, bày tràn đầy hơn phân nửa cái bàn. Trịnh Ngọc Phân vẫn còn ở phòng bếp bận rộn, chủ yếu là vì trong nhà có hai vị võ đạo sinh, khẩu phần ăn lớn đến kinh người, mỗi bữa cơm đều là một cái đại công trình.

Cũng may Lục Thánh trước đó còn có một trăm vạn tiền thưởng từ hiệp hội võ giả, cho nên Trịnh Ngọc Phân hiện tại đi nấu cơm đều cảm thấy động lực tràn đầy, mười phần nhiệt tình.

Dùng chính lời nói của Trịnh Ngọc Phân là: "Mệt thì có hơi mệt một chút, nhưng ta chỉ quan tâm khoái hoạt trong lòng. Người khác đều rất ước ao được như ta, là một bà thím hp chưa tới 0.7, có đứa con trai và con gái năm nay đều lớp mười một, mỗi ngày làm một bàn đồ ăn cho hai đứa đều no là đủ rồi."

Lục Đại Hải đã sớm đi ra cửa đi làm, chỉ có Lục Khinh Hòa đang ngồi ở trước bàn ăn cơm.

"Còn ta mỗi ngày đều nhanh buồn chết rồi a."

Lục Khinh Hòa ăn cơm cũng có chú trọng. Nàng lưng đeo cặp sách, cái mông chỉ có nửa phần đặt trên ghế, hai tay không ngừng lấy bánh bao hướng trong miệng bỏ vào ăn.

Nàng giống Lục Thánh trước đây sắp đi học trễ, trước khi đi vội vội vàng vàng ăn chút điểm tâm, dáng vẻ này giống hắn khi xưa như đúc.

Chỉ là Lục Khinh Hòa lại là võ đạo sinh, nàng tùy tiện ăn hai phần thì gần như so với người bình thường đường đường chính chính ăn một bữa cơm.

"Nữ nhi mà sao ngươi lại có lối ăn kém như vậy? Về sau ai dám theo đuổi ngươi chứ?" Lục Thánh ngồi xuống bên cạnh Lục Khinh Hòa nói ra, thuận tay cầm lên một cái bánh bao trên bàn.

Hắn có tốc độ ăn tuyệt đối không chậm hơn so với Lục Khinh Hòa, thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều, nhưng lối ăn của hắn lại mỹ quan hơn Lục Khinh Hòa nhiều lắm, tao nhã lịch sự giống như một người khiêm tốn vậy.

Lục Khinh Hòa muốn phản bác Lục Thánh, nhưng hai cái quai hàm của nàng đã bị bánh bao thịt nhét tràn đầy, nghẹn cho nàng con mắt trợn trắng.

Lục Thánh mang vẻ mặt không đành lòng mà nhìn nàng, hảo tâm rót cho nàng một ly sữa bò nóng.

"Không nên gấp, từ từ mà ăn."

Lục Khinh Hòa một hơi đem ly sữa bò uống sạch sẽ, rồi lại uống thêm một ly nữa mới bớt nghẹn.

Bình Luận (0)
Comment