“Hà tiểu thư hẳn là hiểu được điều này đại biểu cho cái gì chứ?”
Nước chanh trong tay Lục Thánh biến ảo thành hình dạng bất quy tắc, bỗng nhiên sôi trào, cuối cùng bốc hơi không thấy bóng dáng tăm hơi.
Hà Linh Tố ngơ ngác nhìn cục nước kia biến mất trong lòng bàn tay Lục Thánh, mà một tấm khăn trải bàn lớn vừa bị nước chanh thấm ướt lúc này đã sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không có.
Hà Linh Tố không phải là nữ nhân không có kiến thức, nàng biết đây không phải là ảo thuật, cũng không phải là thủ đoạn khoa học viễn tưởng gì, mà nó đại biểu cho…
“Ngươi là tinh thần niệm sư.” Hà Linh Tố mang vẻ mặt kinh ngạc nói ra từ này.
Nàng một lần nữa xem xét lại tư liệu của Lục Thánh.
Mười bảy tuổi, võ giả cấp 2, thiên phú võ đạo bá tuyệt tại thành phố Bạch Hà.
Hiện tại hắn lại thêm một cái thiên phú tinh thần niệm sư trong truyền thuyết.
Hà Linh Tố đã không biết nên nói cái gì cho phải. Mặc dù nàng không phải là người tu hành võ đạo, nhưng cũng rõ ràng phần tư chất này đại biểu phân lượng rất khoa trương, rất vĩ đại.
Lục Thánh có thiên phú xuất sắc, hơn nữa cho tới bây giờ hắn triển lộ ra đầy đủ lòng dạ, tâm trí, thủ đoạn. Chỉ một thời gian ngắn nữa có trời mới biết Lục Thánh sẽ trưởng thành đến trình độ nào?
Lục Thánh thu tay về, thản nhiên nói: “Hà tiểu thư vừa rồi cũng nhắc tới 'các ngươi', xem ra Hà tiểu thư cũng không cảm thấy phương thuốc này là ta tự mình nghiên cứu ra nhỉ?”
“Điều này sao có thể?” Hà Linh Tố thốt ra.
Hắn có được thiên phú võ đạo khoa trương như thế, nếu hắn còn ở phương diện dược phẩm có được thiên phú nữa thì hắn còn muốn người ta sống nữa hay không?
Tuyệt đối không thể nào!
Lục Thánh mỉm cười nói: "Một thành lợi ích đổi lấy ta và còn có lực lượng sau lưng ta ủng hộ. Trên đời này còn có chuyện làm ăn nào có lời hơn nữa chứ? Phải không Hà tiểu thư?”
Sắc mặt Hà Linh Tố nhanh chóng biến đổi. Nếu tất cả đúng như Lục Thánh đã nói, như vậy sớm muộn gì nàng cũng phải đối mặt với người của Trần gia.
Cho dù nàng đối với hai mươi năm này trải qua không có bất kỳ oán hận cùng ý đồ trả thù gì, nhưng đối phương chưa chắc sẽ nguyện ý buông tha nàng.
Hiện tại nàng và Lục Thánh đang bàn về việc hợp tác kinh doanh bổ dược chính là cái cớ tốt nhất. Đạo lý này Hà Linh Tố vẫn hiểu được.
Sau một phen lựa chọn, Hà Linh Tố rốt cục hạ quyết tâm đáp ứng: “Được! Ta hy vọng những gì Lục tiên sinh hứa hẹn đều có thể thực hiện.”
“Nhất định.” Lục Thánh cười nói, sau đó từ trong túi lấy ra một cái thẻ nhớ nho nhỏ đưa tới trước mặt Hà Linh Tố.
"Đây chính là phối phương của linh cơ tráng huyết thang, ngươi tìm thời gian đem phối phương tới hiệp hội chế dược sư đăng ký bản quyền đi. Trong quá trình phối chế có cái gì không hiểu thì cứ tùy thời hỏi ta, những thứ khác ta liền mặc kệ. Ta tin tưởng năng lực của ngươi.”
“Còn nữa, gần đây ta muốn mượn phòng điều phối dược tề của ngươi, ngươi hãy sắp xếp thời gian một chút.”
Hà Linh Tố không ngừng gật đầu, nàng cảm giác được buổi hợp tác đã đàm phán thành công.
Khí thế trên người Lục Thánh liền thay đổi, biến thành từ trên cao nhìn xuống, trở nên có tính áp bức và tính xâm lược hơn, hắn rất chắc chắn và không thể phản bác.
Chuyện này giống như Hà Linh Tố không phải đang đối mặt với một vị học sinh trung học mười bảy tuổi, mà là một vị đại nhân vật cao cao tại thượng nào đó, ngay cả nói chuyện cũng đều là giọng điệu phân phó.
Lục Thánh lúc này đối với Hà Linh Tố đã chuyển xưng hô từ "Hà tiểu thư" thành "Ngươi".
Mà nàng hết lần này tới lần khác còn không sinh ra bất kỳ tâm phản kháng nào, giống như tất cả đều thuận lý thành chương vậy.
“Được rồi, ta ăn no rồi. Không có việc gì ta xin phép đi trước. Hợp tác vui vẻ.” Lục Thánh đứng lên, chỉ vào hai mươi cái đĩa trống được chồng cao cao trước mặt, nói với Hà Linh Tố: "Nhà hàng này có thịt bò bít tết phẩm chất không tệ, ta đề nghị ngươi nếm thử."
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Hà Linh Tố sững sờ nhìn bóng lưng Lục Thánh rời đi mà ngẩn ngơ một hồi lâu.
Nàng nghĩ đến chính mình một phen tỉ mỉ chuẩn bị nhưng kết quả lại phải bỏ ra chín thành lợi ích, nàng liền có loại cảm giác giật mình tỉnh mộng, vì điều này hoàn toàn khác với dự đoán của nàng.
“Tiểu thư ~” Lúc này tiếng gọi của một người cắt đứt suy nghĩ của Hà Linh Tố.
Hà Linh Tố ngẩng đầu nhìn, phát hiện nhân viên phục vụ đang đứng trước mặt mình.
“Xin hỏi tiểu thư có thể thanh toán không?”
Hà Linh Tố sửng sốt, chợt phản ứng lại, thì ra Lục Thánh muốn nàng trả tiền.
Mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng Hà Linh Tố vẫn gật đầu nói: "Có thể. Bao nhiêu tiền vậy?”
Nhân viên phục vụ nhìn lướt qua hóa đơn, nói: "Tổng cộng là mười một vạn năm ngàn.”
Hà Linh Tố vốn đang muốn bỏ tiền thì nghe được con số này mà nhất thời sửng sốt. Nàng hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không.
“Bao nhiêu? Mười một vạn năm ngàn á?”
“Vâng đúng vậy.”
Hà Linh Tố gấp đến độ thiếu chút nữa kêu lên, nói: "Không phải hắn chỉ gọi bốn mươi phần thịt bò bít tết loại một ngàn hai trăm tám thôi sao?"
Người phục vụ kiên nhẫn giải thích: "Đúng là thịt bò bít tết một ngàn hai trăm tám, nhưng vị tiên sinh kia gọi tổng cộng chín mươi phần.”
“Chín mươi phần? Ở đâu ra mà chín mươi phần? Hắn chỉ ăn bốn mươi phần mà còn nói là đã ăn no a!”
“Vị tiên sinh kia đã đóng gói năm mươi phần và nói là mang về nhà cho người nhà nếm thử.”
“A......”
Hà Linh Tố há to miệng, cả người cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích.
Ngay sau đó hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập lên, lồng ngực nhanh chóng phập phồng, phía sau lưng nàng phảng phất như có hỏa diễm thiêu đốt.
“Lục! Thánh!” Hà Linh Tố nghiến răng nghiến lợi đọc ra cái tên này.
Cuối cùng nàng đành mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía nhân viên phục vụ trước mặt, hỏi: "Ở đây có xài thẻ tín dụng không?"
“...”