Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 143 - Chương 143 - Ngưu Đầu Sơn

Chương 143 - Ngưu Đầu Sơn
Chương 143 - Ngưu Đầu Sơn

Tại thành phố Khâu Minh, trên một con đường vào núi, trong một chiếc xe buýt du lịch mang tên "Đoàn du lịch Bản Tiên Lâm ba ngày hai đêm của thành phố Khâu Minh", nữ hướng dẫn viên du lịch trẻ trung xinh đẹp đang nhiệt tình giới thiệu với du khách về lộ trình và tư liệu về khu thắng cảnh của chuyến du lịch lần này.

"Bản Tiên Lâm nằm ở sâu trong Ngưu Đầu Sơn, phong cảnh tuyệt đẹp, cách xa người ở, chính là một trong số ít khu phong cảnh năm sao của tỉnh Đông Ninh.”

“Ở đó mọi người có thể cảm nhận được sự nhiệt tình thuần phác của người dân, thưởng thức những món ăn truyền thống độc đáo, tận hưởng phong cảnh thanh tịnh tráng lệ của Ngưu Đầu Sơn, thậm chí còn có cơ hội mua được những tác phẩm thủ công mỹ nghệ truyền thống thần bí và tinh xảo của Bản Tiên Lâm."

Nữ hướng dẫn viên du lịch nói đến nước bọt bay tứ tung, các du khách phía dưới rất ít hứng thú, chỉ có mấy bác gái đội mũ du lịch màu đỏ nghe với vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng còn hỏi thăm mấy cái vấn đề.

“Có khi nào bọn họ lại ép chúng ta mua sắm nữa không?”

“Buổi tối chúng ta ở đâu?” “Trên núi có nhiều muỗi không?”

“Trong núi có tín hiệu chứ?”

“Nếu gặp sư tử thì sao đây? Tôi sợ nhất là dã thú!”

Nữ hướng dẫn viên kiên nhẫn trả lời:

“Bác gái, chúng tôi là công ty du lịch có lương tâm nên sẽ không cưỡng chế bác tiêu phí.”

“Buổi tối thống nhất ở nhà dân trong bản, điều kiện rất tốt, có cả điều hòa và TV.”

"Có một số nơi có thể không có tín hiệu, nhưng chỉ cần không đi quá sâu thì đều có thể đảm bảo điện thoại thông suốt. Ngoài ra trên núi không có sư tử, vì sư tử chỉ có ở trên thảo nguyên."

...

"Thật sự là quá nhàm chán, ta bị cái gì mà lại đáp ứng cùng ngươi đi tới cái địa phương quỷ quái này giải sầu chứ? Còn tận ba ngày hai đêm a, ngươi bảo ta làm sao chịu đựng đây?" Tại vị trí phía sau xe buýt, một nữ sinh đeo khuyên tai màu bạc, mắt đeo kính râm, mặc một bộ áo ngắn tay bó sát người màu tím gào lên một tiếng để phát tiết sự bất mãn của mình.

Ngồi bên cạnh nàng là một nữ sinh xinh đẹp tóc đen, khuôn mặt khả ái, khí chất điềm đạm nho nhã. Nàng thu hồi ánh mắt nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Ta không bảo ngươi tới mà do ngươi nhất định phải đi theo ta.”

Nữ sinh đeo kính râm tức giận nói: "Xin lỗi, là bởi vì ngươi thất tình a. Ta sợ ngươi nghĩ quẩn mà một mình chạy vào thâm sơn rừng già để táng thân thôi. Ta lo lắng cho ngươi có được không hả đại tỷ?"

Nữ sinh tóc dài vỗ vỗ tay nữ sinh kính râm, cười dỗ dành: "Được được được, ta biết ngươi tốt bụng nhất mà. Ngươi yên tâm, ta không yếu đuối như vậy đâu, chỉ là đã rất lâu rồi ta không có đi du lịch một chuyến, thừa dịp cơ hội này thuận tiện giải sầu luôn. Đoàn du lịch này có hơi kém, nhưng phong cảnh của Ngưu Đầu Sơn cũng không tệ lắm, ngươi sẽ không hối hận đâu.”

“Ngươi sẽ không hối hận mới đúng.” Cô gái đeo kính râm nói thầm một câu, ánh mắt lại bất giác liếc sang một bên.

Nơi đó truyền đến tiếng cười vui vẻ của một tiểu cô nương, trông có vẻ cực kỳ khoái hoạt.

Nữ sinh tóc dài nhìn theo thì thấy một đôi vợ chồng trung niên ngồi hàng cuối cùng trong xe buýt.

Nam nhân khí chất nho nhã, nữ nhân ôn nhu hiền thục, cả hai cười híp mắt nhìn xem cô bé mặc váy liền áo màu đỏ trước mặt.

Cô bé này đang cùng một nam sinh ngồi ở hàng thứ hai bên phải chơi trò ném bóng.

Quả bóng nhựa màu đỏ bay tới bay lui giữa chỗ ngồi, chọc cho cô bé không ngừng cười khanh khách.

Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nữ sinh tóc dài, người chồng trong cặp vợ chồng trung niên ngước mắt nhìn nữ sinh, trong đôi mắt hắn tựa hồ bao hàm khí thế cường đại nào đó, chỉ là một đôi mắt mà nữ sinh tóc dài liền cảm thấy hoảng hốt không hiểu sao mà vội vàng cúi đầu xuống.

Đến khi nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện đối phương đã không nhìn mình nữa.

Nữ sinh tóc dài có chút kinh ngạc, nàng không phải là kẻ không có kiến thức, ánh mắt như vậy nàng chỉ cảm nhận được ở trên người một số đại nhân vật.

Nữ sinh tóc dài lại nhìn quần áo và khí chất của một nhà ba người này, nàng lập tức âm thầm cho đối phương một cái nhãn hiệu "Không phải người bình thường".

“Tiếp của ta một chiêu thuấn sát.”

Lúc này, một giọng nói ôn hòa trong trẻo hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh tóc dài.

Nàng theo tiếng nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng nam sinh hàng thứ hai cùng cô bé chơi ném bóng kia giơ một cánh tay lên, nhẹ nhàng đem quả bóng nhựa đánh ra ngoài.

Nam sinh này mặc một chiếc áo ngắn tay cổ lật màu trắng, động tác giơ tay hoàn mỹ lộ ra đường cong cơ bắp cân xứng mà rắn chắc trên cánh tay.

Hơn nữa đối phương còn có khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú, sườn mặt trắng nõn cường tráng, hiển nhiên là bộ dáng của nam chính từ trong truyện tranh đi ra.

Cho dù là nữ sinh tóc dài thì trong nháy mắt cũng nhìn hắn đến thần tình hoảng hốt.

Lúc này nàng mới biết bạn thân mình đang lén lút nhìn cái gì.

“Thì ra là thế! Để ta tới giúp ngươi!”

Lúc này nữ sinh đeo kính râm đã quan sát thật lâu và rốt cục không kiềm chế được nội tâm xôn xao. Thân thể nàng ngửa ra sau đưa tay ngăn cản quả bóng mà nam sinh tuấn tú đánh ra, sau đó nàng bắt đầu gia nhập trò chơi ném bóng giữa nam sinh cùng tiểu cô nương kia.

Nữ sinh tóc dài buồn cười lắc đầu, sau đó quay đầu đi tiếp tục nhìn chằm chằm phong cảnh vội vã lướt qua bên ngoài cửa sổ, không còn chú ý đến bên kia nữa.

Bình Luận (0)
Comment