"Tối qua ngủ thế nào?" Đông Tình Tuyết hỏi Lục Thánh vừa mới từ trong phòng đi ra.
“Cũng không tệ lắm, chỉ là hơi bí bách một chút.”
"Đây là không có biện pháp do quân khu phía đông thiết lập như vậy. Lại đi về phía trước mấy trăm km chính là chiến trường tuyến đầu cùng dị thú, rất nhiều dị thú sẽ phóng thích độc khí, cho nên căn cứ mới cần phòng hộ." Đông Tình Tuyết nói được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, yên lặng nhìn xem Lục Thánh.
Lục Thánh sờ sờ gương mặt của mình, nghi hoặc nói: "Sao, trên mặt tôi có cái gì à?
Đông Tình Tuyết lắc đầu nói: "Không phải. Chỉ là ta cảm giác ngươi hôm nay và hôm qua có chút không giống nhau.”
“Đúng, ta cũng có loại cảm giác này.” Tần Thiệu Quân ở một bên nhịn không được xen miệng vào: "Ngày hôm qua nhìn hắn giống như ngọc thạch bị bùn cát bao lấy, còn hôm nay tầng bùn cát bên ngoài kia tựa hồ đã bị rửa sạch hoàn toàn."
Đông Tình Tuyết gật đầu tỏ ra rất đồng ý.
Ngày hôm qua Lục Thánh phong mang nội liễm, khiến cho người ta nhìn không thấu. Còn Lục Thánh hôm nay đã ở tầng thứ cao hơn một cái cấp bậc, tuy rằng vẫn là nhìn không thấu nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện hắn tựa như là một khối bảo ngọc thô sơ đã được mài qua, rạng rỡ sinh huy.
Rất hiển nhiên Lục Thánh lại có đột phá trên võ đạo, hơn nữa loại đột phá này dường như còn không nhỏ.
“Mới qua một đêm thôi mà…” Tâm tình Đông Tình Tuyết có chút phức tạp.
“Có thể là do ta lại trở nên đẹp trai đi. Cái tuổi này phát dục nhanh nên các ngươi có loại cảm giác này là rất bình thường.” Lục Thánh nghiêm túc trả lời.
Tần Thiệu Quân nhìn Lục Thánh đầy thưởng thức, gật đầu nói: "Tiểu tử ngươi vào lúc không biết xấu hổ rất có phong cách của ta.”
“...”
Đông Tình Tuyết mặc kệ hai kẻ dở hơi này mà một mình đi về phía trước.
Ba người đi theo một thông đạo đi thẳng về phía trước. Không bao lâu phía cuối thông đạo lộ ra một quảng trường thật lớn.
Khi ba người triệt để đi ra từ trong thông đạo, Lục Thánh liền nhìn thấy chung quanh cái quảng trường này có mấy chục cái thông đạo tương tự, nơi này giống như trái tim của toàn bộ căn cứ vậy.
“Đông Tình Tuyết!” Lúc này một giọng nói vang lên bên tai ba người.
Lục Thánh quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy hai người đứng cách bọn họ hơn mười mét đang tiến về phía hắn.
Dẫn đầu là một thanh niên quan quân nhìn xem hơn ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, cao lớn anh tuấn, trên vai có số lượng ngôi sao nhiều hơn một cái so với Đông Tình Tuyết.
Phía sau quan quân đi theo một thiếu niên biểu tình lãnh đạm, tuổi tác cùng Lục Thánh không kém bao nhiêu.
“Đã lâu không gặp.” Quan quân anh tuấn mỉm cười mở miệng nói.
"Chúng ta mới gặp lần trước.” Đông Tình Tuyết lạnh lùng quét mắt nhìn đối phương, thản nhiên nói: "Thượng Quan Lăng, ngươi vẫn đáng ghét như trước.”
Lục Thánh nhịn không được liếc mắt nhìn Đông Tình Tuyết.
Xem ra hai người này giống như không ưa nhau lắm!
Lục Thánh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đông Tình Tuyết không thèm che dấu biểu đạt chán ghét của mình đối với người nào đó như vậy.
“Ha ha ha ha......” Quan quân anh tuấn không chút để ý mà cười to, ánh mắt lướt qua Đông Tình Tuyết dừng lại trên người Tần Thiệu Quân và Lục Thánh. "Tần Thiệu Quân, đã lâu không gặp, ngươi vẫn là tên phế vật như trước kia nhỉ."
“Còn đây chính là đại biểu thiên tài của tỉnh Đông Ninh các ngươi sao? Nhìn xem quả nhiên rất bình thường a. Ha ha ha ha......”
Lục Thánh, Tần Thiệu Quân: "...”
Thảo nào Đông Tình Tuyết lại chán ghét người này như vậy.
Lục Thánh đã hết chỗ nói rồi, vì cái tên Thượng Quan Lăng này thật sự là rất đáng ghét.
"Thượng Quan Lăng, nếu buổi sáng ngươi không đánh rang thì ta đề nghị ngươi tốt nhất đừng nói chuyện." Khuôn mặt tuấn túc của Tần Thiệu Quân trở nên khó coi muốn chết. "Thiên tài đại biểu tỉnh Đông Dịch các ngươi nhìn qua cũng không được tốt lắm a. Ta nhớ rõ tư liệu trên tiêu tinh cũng không có các ngươi."
Tiêu tinh mà Tần Thiệu Quân nói đến chính là chỉ mấy người có đánh dấu đặc biệt, thực lực xuất chúng nhất, đáng chú ý nhất.
Đó cũng chính là mấy người mà Đông Tình Tuyết ngay từ đầu đã trọng điểm giới thiệu cùng Lục Thánh.
Thượng Quan Lăng cười cười, mở miệng nói: “Vậy sao? Vậy không bằng chúng ta đánh cuộc đi, liền đánh cuộc một phần dị tủy cấp 5 để xem thiên tài đại biểu nhà ai có thứ tự cao hơn tại bên trong tuyển chọn.”
Đông Tình Tuyết cười lạnh nói: “Ba người chúng ta mà ngươi chỉ cược một phần dị tủy là có ý gì? Chơi không nổi thì đừng cược. Chúng ta đi.”
“Chờ một chút!” Thượng Quan Lăng vội vàng nói: "Vậy ta cược ba phần dị tủy cấp 5.”
Sắc mặt Đông Tình Tuyết biến ảo một chút, không nói gì.
Thượng Quan Lăng mỉm cười, thản nhiên nói: "Đông Tình Tuyết, không phải ngươi không dám cược đấy chứ?”
“Được!” Đông Tình Tuyết tựa hồ bị ánh mắt miệt thị của Thượng Quan Lăng kích động mà cắn răng đáp ứng.
“Ha ha ha, có quyết đoán, không hổ là Đông Tình Tuyết mà ta biết!” Thượng Quan Lăng cười lên ha hả, sau đó nhìn qua thiếu niên đạm mạc bên cạnh, nói: "Triệu Liệt, ba phần dị tủy cấp năm cũng đủ để cho thiên phú khống chế hỏa diễm của ngươi nâng cao một bước rồi.”
Trên mặt thiếu niên đạm mạc lộ ra nụ cười trào phúng, xung quanh người hắn có từng luồng hỏa diễm đỏ thẫm hiện ra.
“Đó là đương nhiên, Triệu Liệt cảm ơn Đông tổng giáo quan trước.”
“Võ giả thiên phú nguyên tố sao?!!” Đồng tử Đông Tình Tuyết co rút lại, gương mặt trở nên vô cùng khó coi.
Tần Thiệu Quân càng là trực tiếp chửi ầm lên: "Tên khốn Thượng Quan Lăng, ngươi dám đùa giỡn lừa gạt chúng ta hả?”
Thượng Quan Lăng mang vẻ mặt vô cùng đắc ý, cười to nói: "Ha ha ha, ai quy định trên tư liệu phải viết rõ toàn bộ chứ, là chính các ngươi ngu xuẩn mà thôi!”
Nói xong Thượng Quan Lăng mang theo thiếu niên tên Triệu Liệt kia nghênh ngang rời đi.
Đợi đến khi thân ảnh hai người hoàn toàn đi xa, sắc mặt phẫn nộ đến da mặt đều đỏ lên, khó nhìn đến cực điểm của Đông Tình Tuyết cùng Tần Thiệu Quân đồng loạt khôi phục bình thường. Nhìn bóng lưng hai người kia mà bọn họ không hẹn mà cùng nói ra một từ: “Ngu ngốc!”
Lục Thánh: "...”