Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 177 - Chương 177 - Thật Là Vãi Đạn!

Chương 177 - Thật Là Vãi Đạn!
Chương 177 - Thật Là Vãi Đạn!

Vèo vèo vèo......

Một con u ảnh mâu miêu từ trần nhà của thông đạo rơi xuống đất, móng vuốt nó cào lên mặt đất với ý muốn đứng lên, nhưng thân thể đầy thương tích làm nó chảy máu quá nhiều nên nó đã không còn thể lực.

Hai cây đinh dài màu đen không chút lưu tình đâm vào hai mắt u ảnh mâu miêu, hoàn toàn chấm dứt sinh mệnh của nó.

Một thiếu niên thanh tú mặc áo sơ mi trắng đưa tay xoa xoa cái trán, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ bình tĩnh.

"Ta chỉ còn lại hơn một nửa tinh thần lực, kế tiếp phải sử dụng tiết kiệm một ít. Một nửa số cây đinh kia ta sẽ đợi đến khi xuất hiện dị thú cấp bốn mới vận dụng.”

Lúc này bảy tám cây hắc đinh đã bay trở về trong túi của thiếu niên thanh tú, át chủ bài của hắn tạm thời bị niêm phong.

Thiếu niên khẽ động bàn chân, nhanh chóng xông về phía trước.

"Lại là dị thú cấp ba."

Trong thông đạo một thiếu niên hai tay bốc lửa như linh xà gắt gao bóp cổ U Ảnh Mâu Miêu. Mười ngón tay của hắn hãm sâu vào da mèo, ngọn lửa cực nóng thiêu đốt ra mùi khét nồng đậm.

Một lát sau, con dị thú cấp ba này cuối cùng cũng bị đốt gần chín, hoàn toàn mất đi dấu hiệu sinh mệnh, chết thành một bãi thịt cháy.

Xì xì xì!!!

Hai tay Triệu Liệt chống lấy đầu gối, thở hổn hển từng ngụm.

Vì đối phó con mèo cấp ba này mà năng lực hỏa diễm của hắn cơ hồ tiêu hao hơn phân nửa. Đương nhiên kết quả vẫn là làm cho hắn hài lòng.

"Nếu như ta không có nhận lầm thì đây hẳn là U Ảnh Mâu Miêu cực kỳ cường hãn bên trong dị thú cấp 3, rất nhiều võ giả cấp bốn cũng không nhất định là đối thủ của nó."

“Mà con dị thú có thực lực cường hãn như vậy nhưng ta ngay lần đầu tiên gặp phải dĩ nhiên liền chém giết được, ta thật sự quá mạnh mẽ.”

“Lúc này U Ảnh Mâu Miêu cấp ba cũng đã xuất hiện, vậy tuyển chọn lần này hẳn là đã sắp chấm dứt."

Triệu Liệt nhìn xem hai tay mình mà không nhịn được thán phục.

“Cũng không biết tốc độ vượt ải của ta thế nào nhỉ? Ta luôn một mực toàn lực ứng phó thì cho dù không phải hạng nhất nhưng ba vị trí đầu hẳn là ổn định.”

Nghĩ tới đây trên mặt Triệu Liệt lập tức hiện ra nụ cười kiêu ngạo.

Hắn ngẩng đầu nhìn xem camera góc trần nhà thông đạo, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ha ha ha, hiện tại ở bên ngoài các vị tổng giáo quan phỏng chừng đều đã bị ta bỗng nhiên nổi tiếng dọa cho nhảy dựng lên rồi. Cho dù bọn họ không bị ta dọa cho nhảy dựng lên thì lúc này cũng sẽ có người vì ta mà thán phục.”

Triệu Liệt nhìn xem thi thể con mèo nhỏ trên mặt đất, tự tin mở miệng nói: "Sau tất cả đây chính là dị thú U Ảnh Mâu Miêu cấp ba a."

...

“Điều này sao có thể?!!”

Tại bên trong phòng hội nghị, một vị giáo quan trẻ tuổi mạnh mẽ từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình to lớn trước mặt, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ thốt lên.

Hành vi gần như thất thố này của hắn đã nhận được sự chú ý của tất cả mọi người. Nhưng lúc này cũng không có ai quay đầu để ý tới hắn, vì trên thực tế người làm ra hành động thất thố tương tự cũng không chỉ có một mình hắn, mà hắn cũng không phải là người đầu tiên.

“Dị thú cấp bốn mà cũng bị tiểu tử kia một quyền miểu sát sao?!!” Giọng nói của một vị giáo quan gần như biến dạng, mắt hắn trừng to như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.

Phòng hội nghị lớn như vậy mà hơn một nửa giáo quan đều đứng lên, thân thể nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh giám sát cực lớn ở trung tâm màn hình không hề chớp mắt, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả thiếu tướng Du Phi Dực mà trên mặt cũng lộ ra vẻ động dung nhè nhẹ.

Lúc này bên trên màn hình lớn đã có hơn một nửa màn hình bị một hình ảnh theo dõi chiếm cứ. Trên hình ảnh là một vị thiếu niên tuấn tú, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ lông mi trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn.

Về phần hình ảnh chiếm vị trí thứ hai thì thuộc về thiếu niên Hình Chí được mọi người coi trọng nhất trước đây, nhưng kích thước lại không đến một phần mười hình ảnh của Lục Thánh.

Còn hình ảnh của những thiếu niên khác thì đã bị chen đến một góc tựa như từng miếng đậu hủ.

Chỉ sợ ngoại trừ Thượng Quan Lăng đang mang vẻ mặt dại ra, miệng há to đủ nhét vào một quả trứng vịt thì không ai có thể nhìn thấy thiếu niên khống hỏa đang đắc ý mỉm cười kia.

"Những người nhanh nhất thì vẫn đang chiến đấu với con dị thú thứ bảy, còn tiểu tử tên Lục Thánh này vậy mà ngay cả dị thú cấp bốn cũng đều đáng qua!"

“Từ lúc bắt đầu đến bây giờ Lục Thánh tổng cộng đánh ra chín quyền, bình quân một quyền hạ gục một con dị thú, không có con dị thú có thể bức hắn đánh ra quyền thứ hai!"

“Hắn rốt cuộc có tu vi gì? Cấp ba hay là cấp bốn? Nhưng dù là cấp bốn thì cũng không thể làm được một quyền miểu sát dị thú cùng cấp bốn như vậy được! Cương khí không hiện thì rõ ràng hắn không đạt tới cấp năm, dị thú trong thông đạo của hắn rốt cuộc có vấn đề gì không? Chúng thật sự đã kiểm nghiệm qua chưa?” Có người nhịn không được hướng về thanh niên quan quân phụ trách tuyển chọn rống to.

Không có ai trả lời hắn, bởi vì thanh niên quan quân cũng đang ngơ ngác nhìn xem màn hình to lớn trước mắt.

Bình Luận (0)
Comment