Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 245 - Chương 245 - Tương Lai Vô Định

Chương 245 - Tương Lai Vô Định
Chương 245 - Tương Lai Vô Định

Lục Thánh nhìn ba cái tên xa lạ bên trên hàng phối ngẫu, sự tò mò trong lòng thúc giục hắn đi đến kho tài nguyên hỏa chủng để tìm kiếm tư liệu của ba người này.

Nhưng Lục Thánh vừa mới vươn ta ra thì lại rụt về.

“Quên đi, mấy thứ này nhìn cũng không có ý nghĩa gì, vì chưa chắc nó đã là cố định.”

Lục Thánh lúc này đã triệt để buông xuống "Chấp niệm" đối với phối ngẫu của mình, hắn tùy ý nó xảy ra.

Điều mà Lục Thánh càng chú ý hơn chính là tương lai hắn sẽ phát triển theo hướng đó, cho nên bây giờ hắn cứ mặc kệ nó là tốt rồi.

Với quyền hạn cấp bốn ta sẽ có thể thu hoạch tiến giai thiên của ba đại công pháp cấp mười một kia!

Chuyện này mới là điều để ý chân chính của Lục Thánh.

Hắn vội vàng tìm kiếm, rất nhanh liền có tiến giai thiên của ba đại công pháp cấp 11 kia hiện ra ở trước mắt hắn.

Pháp môn tu luyện Bất Hủ kim thân giai đoạn hai!

Tự Nhiên Hô Hấp Pháp thiên thứ ba!

Thủy Tinh Quán Tưởng Pháp thiên thứ ba!

Lục Thánh cuồng hỉ chuẩn bị lật xem, lúc này một trận dao động kỳ dị khuếch tán trong không gian mộng cảnh.

Đùng đùng đùng!

Đùng đùng đùng!

Âm thanh này giống như nổi trống, giống như sấm rền, quanh quẩn trong không gian mộng cảnh tựa như thần minh gầm rú, làm cho toàn bộ không gian chấn động.

Nhưng vẻ mặt Lục Thánh lại có chút bình tĩnh, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên hắn trải qua loại tình huống này.

Lục Thánh rời khỏi không gian mộng cảnh, mở to hai mắt, bên tai hắn là tiếng gõ cửa dồn dập.

“Ca! ca! Dậy ăn cơm!”

Âm thanh ảnh hưởng đại khủng bố đến không gian mộng cảnh kia chỉ có thể là do Lục Khinh Hòa.

Lục Thánh mở cửa ra, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn xem Lục Khinh Hòa.

Lục Khinh Hòa không hề bối rối nhìn thẳng vào mắt hắn, đúng lý hợp tình cầm lấy điện thoại di động của mình dùng sức quơ quơ trước mắt Lục Thánh.

“Gọi điện thoại có hữu dụng không? Ca có thể nghe thấy không?”

Lục Thánh bại trận, lựa chọn không chấp nhặt với cô gái nhỏ này.

“Được rồi, coi như ngươi có lý. Đi ăn cơm thôi.”

“Hứ!!!” Lục Khinh Hòa tựa như tướng quân đắc thắng, diễu võ dương oai xoay người đi xuống lầu.

Lúc này Lục Thánh mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác bầu trời đã tối đen.

Buổi tối vẫn là một bàn thức ăn lớn, Trịnh Ngọc Phân thay đổi đa dạng đồ ăn để chúc mừng Lục Thánh.

“Tiểu Thánh mau tới, lại bồi tiếp cha ngươi uống hai ly!” Lục Đại Hải cầm hai ly rượu ngồi bên cạnh bàn, thấy Lục Thánh đi ra liền cười híp mắt vẫy tay với hắn.

Lục Thánh đối với việc Lục Đại Hải cho uống rượu cũng không có gì đáng ngại, dù sao chút cồn kia đối với hắn mà nói căn bản không có ảnh hưởng gì. Chỉ là hắn sợ Lục Đại Hải cao hứng quá mức.

“Cha, ngươi uống ít một chút, còn chưa tới lúc chính thức ăn mừng a.”

“Aiii, không có việc gì, ta tin tưởng thực lực của ngươi.”

Lục Đại Hải cho rằng Lục Thánh ý nói thành tích còn chưa có, sợ đến lúc đó chính mình mất mặt, làm cho người nhà thất vọng.

Nhưng hắn lại không biết Lục Thánh đã sớm ở trong không gian mộng cảnh tra ra được chính mình lần này nhất định là thi tốt nghiệp trung học đệ nhất toàn quốc, từ võ trạng nguyên của thành phố biến thành võ trạng nguyên của toàn quốc. Đến lúc đó Lục Đại Hải còn không phải mừng rỡ mà trực tiếp uống đến nát ở trên bàn rượu sao?

Thấy Lục Đại Hải kiên trì đòi uống thì Lục Thánh cũng không nói gì, rót một ly rượu trắng cùng Lục Đại Hải uống cạn.

Bầu không khí lúc ăn cơm tối cũng không tệ, người một nhà vô cùng cao hứng, kết thúc nội dung cuộc trò chuyện chủ yếu đặt ở trên người Lục Khinh Hòa.

Lục Khinh Hòa có chút tự tin, nói chắc như đinh đóng cột: "Cha mẹ cứ yên tâm, hai năm nữa con sẽ lấy cho cha mẹ chức võ trạng nguyên.”

Nàng đã được Lục Thánh chỉ dạy luyện thể thuật đặc thù, còn có các loại thịt dị thú cùng bổ dược của hắn, cho nên hai năm tu luyện mà nàng còn không lấy được đệ nhất thi võ tốt nghiệp trung của thành phố Bạch Hà thì Lục Khinh Hòa cảm giác mình có thể đâm đầu chết tại cửa phòng của lão ca.

Người một nhà đang ăn cơm thì bỗng nhiên nghe thấy màn hình đối thoại trên tường vang lên do có người gõ cửa.

Trịnh Ngọc Phân buông đũa xuống, muốn đứng lên.

“Để ta đi mở cửa.”

Lục Thánh lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc trên màn hình, đôi mắt chớp động, giữ mẹ hắn lại, nói: "Để ta đi, là bạn học của ta.”

“A a a.” Người một nhà đã hiểu rõ.

Trịnh Ngọc Phân nói: "Thi tốt nghiệp trung học kết thúc, bạn học tụ tập cũng là chuyện nên làm. Tiểu Thánh, ngươi nên đi ra ngoài nhiều một chút, đỡ phải mỗi ngày buồn bực ở nhà không phải luyện võ thì chính là đi ngủ a."

Lục Thánh trong lòng thầm nói: Mẹ nói sai rồi, kỳ thật con trai ngươi lúc đi ngủ cũng là đang luyện võ!

Bình Luận (0)
Comment