Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 285 - Chương 285 - Dạy Dỗ Một Bài Học

Chương 285 - Dạy Dỗ Một Bài Học
Chương 285 - Dạy Dỗ Một Bài Học

Đùng đùng đùng!

Tiếng gõ cửa kịch liệt, Lục Thánh đang đắm chìm trong tu hành liền bị gián đoạn, mở to mắt ra tựa như sư tử đực ngủ say bị người đánh thức.

Kim Long Tiên không bị dòng nhiệt hoàn toàn tiêu hóa lăn lộn trong tứ chi bách hải của hắn, hơi nước bốc lên nhè nhẹ thành đoàn bạch khí nóng bỏng từ sống lưng của hắn dâng lên.

Lục Thánh mặt không chút thay đổi đứng lên, nhoáng một cái đã xuất hiện ở cửa.

Sau khi mở cửa ra, một nam thanh niên thân cao gần hai mét, để tóc dài, trên mặt còn lưu lại nhiều vết mụn đang nheo mắt đánh giá Lục Thánh.

“Ngươi chính là Lục......”

Bành!!!

Lời còn chưa nói xong, thân thể nam thanh niên đã như đạn pháo mà bay ngược ra ngoài hơn hai mươi mét, đụng nát núi giả thác nước trong sân, nặng nề ngã ở trong ao.

“Ngươi trở về học cách gõ cửa rồi lại đến tìm ta!” Âm thanh lạnh lùng cứng rắn của Lục Thánh vang lên, sau đó cửa lớn nặng nề đóng lại.

Nam thanh niên bị Lục Thánh đánh bay gian nan từ trong ao chống đỡ thân thể đứng lên.

Hắn liền nhìn thấy hai đồng bạn của mình mang vẻ mặt kinh hãi hoảng sợ nhìn mình.

Nam thanh niên cảm giác ngực của mình giống như muốn vỡ vụn, đau đến nỗi hắn muốn dùng đầu nện xuống đất.

Hắn quá khuất nhục, quá rung động, và còn có ủy khuất trào ra từ đáy lòng.

Răng của hắn sắp bị hắn cắn nát rồi.

“Chết tiệt!”

"Đây là thẻ sinh viên của ngươi, nó có liên hệ với thẻ biệt thự của ngươi."

“Bằng vào thẻ này ngươi có thể sử dụng hết thảy dụng cụ thiết bị trong phạm vi Thánh Võ Đại thứ bảy. Và mỗi tháng ngươi còn có thể dựa vào thẻ này để nhận một lọ dị huyết cấp bốn."

Một nam thanh niên dáng người thon gầy đứng trước mặt Lục Thánh tỉ mỉ giải thích những chuyện liên quan đến việc nhập học.

Bên cạnh hắn còn bày một cái rương, trong rương chứa một ít đồ dùng vệ sinh dự phòng.

Đây là người của hội sinh viên, chuyên môn đưa đồ tới và bổ sung thủ tục nhập học cho Lục Thánh.

Lục Thánh gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Nam thanh niên gầy gò nói hết những gì nên nói, sau đó vẻ mặt trở nên ấp a ấp úng.

Lục Thánh nhìn lướt qua liền thấy đứng bên cạnh hắn là nam thanh niên ôm ngực trước đó đang được một nam sinh khác đỡ đi, sắc mặt tái nhợt, cả người đầy bụi đất đang nhìn mình, trên mặt có vẻ rất oán hận.

Lục Thánh nhịn không được nhíu mày hỏi: “Như thế nào? Ngươi đang chờ ta xin lỗi ngươi sao?”

Một cỗ khí tức đáng sợ như nham thạch từ trên người Lục Thánh bốc lên, lộ ra từng khối cơ bắp cân xứng trên thân thể trắng nõn duy mỹ của hắn.

Ba nam sinh kia thân thể run lên, nam thanh niên bị ánh mắt Lục Thánh khóa lại liền cảm thấy da đầu tê dại, ngực đau đớn như vỡ vụn, vội vàng cúi đầu xuống, nhanh chóng nói: "Ta không có ý đó......”

Sau đó bọn hắn gần như chạy trốn mà rời khỏi nơi ở của Lục Thánh.

Sắc mặt Lục Thánh cũng không dễ coi, vì chuyện hắn ghét nhất chính là có người quấy rầy hắn lúc tu luyện.

Ở nhà có thể hắn đã quen với Lục Khinh Hòa, nhưng ở bên ngoài kẻ đó mà bị hắn một quyền đấm chết cũng là đáng đời.

...

Bên ngoài biệt thự, ba sinh viên kia chật vật chạy ra, khi quay đầu lại nhìn biệt thự phía sau, trên mặt bọn hắn đều lộ ra vẻ sợ hãi.

“Con mẹ nó, thật sự là nghẹn khuất a. Chúng ta thân là học sinh cũ mà lại bị tân sinh viên đánh cho chạy trối chết.” Nam thanh niên mặt rổ oán hận nói ra, căm hận xông lên ngực khiến hắn ho khan kịch liệt như bị bệnh lao.

Một tên đồng bạn dùng ánh mắt không đồng tình nhìn hắn, nói: "Muốn trả thù hắn thì tự ngươi đi, ta không đi cùng ngươi được.”

Nam thanh niên mặt rổ nội tạng đều sắp ho ra, khoát tay nói: “Trả thù hắn cái rắm! Lần trước lão tử làm nhiệm vụ đụng phải dị thú cấp sáu mà cũng không bị thương nặng như bây giờ. Tiểu tử này quá mạnh, chúng ta không thể trêu vào.”

Tên đồng bạn kia cảm khái nói: "Hắn chính là Võ trạng nguyên đăng long a.”

Nam thanh niên ôm ngực trước đó tựa hồ còn có chút không cam lòng nên hỏi: “Nhưng việc này cứ như vậy liền quên đi sao?”

Nam thanh niên mặt rổ nhìn về phía biệt thự của Lục Thánh, sắc mặt biến ảo một hồi mới nói: "Sao có thể cứ như vậy quên đi được? Tiểu tử này còn không có sửa lại núi giả thác nước trong sân, chúng ta trở về báo cho phòng giáo vụ hôm nay liền đi sửa cho hắn!"

“...”

...

"Mỗi tháng ta còn có thể lĩnh một phần dị huyết cấp bốn à? Phúc lợi ở đây cũng rất tốt." Lục Thánh cảm khái nói.

Tuy rằng dị huyết cấp 4 đối với hắn có tác dụng không lớn, nhưng hắn có thể cầm đi bán lấy tiền.

Lục Thánh đoán chừng trong trường học hẳn là có không ít người đều làm như vậy.

Nếu như không có tiền thì sao có thể mua được vũ khí lạnh để xài?

Bình Luận (0)
Comment