Nữ sinh cầm huy chương lên nhìn xem một hồi lâu, sau đó vẻ mặt khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Lục Thánh hỏi: "Đây là huy chương của ngươi sao?"
Lục Thánh mặt không chút thay đổi vươn tay phải ra, năm ngón tay thon dài trắng nõn hiện ra cương khí màu vàng tựa như chất lỏng hoàng kim chảy xuôi qua lại, phát ra ánh sáng đẹp mắt.
“Ngươi có muốn cho ta đánh một quyền thử xem không?”
Nữ sinh giật mình một cái, lại nhìn đôi mắt lạnh như băng của Lục Thánh mà nhất thời cảm giác sau lưng phát lạnh từng trận.
"Nhiệm vụ còn yêu cầu tốt nghiệp khóa học vũ khí lạnh chủ tu..." Nữ sinh kiên trì mở miệng.
Lục Thánh thản nhiên nói: "Một giờ trước lão sư dạy thương của ta là Vu Hải Ba đã thừa nhận ta tốt nghiệp. Ta nghĩ học phần sẽ nhanh chóng thống kê thôi.”
“Ồ......” Nữ sinh cứng ngắc gật đầu, nói: "Vậy ngươi đem thẻ sinh viên ra để ta đăng ký một chút. Nhiệm vụ cấp A trở lên đều cần phải trải qua ban lãnh đạo trường phê duyệt, chứ không phải muốn nhận liền có thể nhận.”
“Được.”
Lục Thánh sảng khoái đem thẻ sinh viên của mình ra.
Nữ sinh dùng hai tay tiếp nhận thẻ sinh viên của Lục Thánh, nàng nhìn kỹ rồi giật mình ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi chính là Lục Thánh sao?”
“Rốt cuộc ngươi còn chần chừ bao lâu nữa vậy? Ngươi có tin ta sẽ trực tiếp khiếu nại ngươi hay không?” Lục Thánh thật sự không còn kiên nhẫn mà nói lời uy hiếp.
Nữ sinh vội vàng câm miệng, mười ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, không đến nửa phút đã làm xong tất cả thủ tục.
“Có kết quả xét duyệt thì trung tâm nhiệm vụ sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại thông báo cho ngươi, phiền ngươi lưu ý một chút.” Nữ sinh trả lại thẻ sinh viên cho Lục Thánh, vỗi vã nói.
Lục Thánh gật đầu, hắn cũng lười cùng nàng nói cái gì nữa mà cầm lấy thẻ sinh viên của mình cùng huy chương võ giả cấp 6 rời đi.
Từ sau khi đi tới tỉnh Kinh Đô hắn vẫn mang huy chương võ giả cấp 6 trên người, không nghĩ tới hôm nay nó lại được dùng ở đây.
Sau khi Lục Thánh rời đi, nữ sinh trong cửa sổ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn xem bên ngoài không còn ai đến hỏi, trên mặt nàng liền dấy lên ngọn lửa tám chuyện hừng hực, hướng qua cửa sổ hai bên chào hỏi.
“Mau mau lại đây. Các ngươi đoán xem ta vừa mới tiếp đãi ai?”
...
“Ta đi ăn cơm rồi buổi chiều lại đi tới Tháp Võ Thánh.”
Lục Thánh ra khỏi trung tâm nhiệm vụ, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, sau đó đổi hướng về phía căn tin.
Hôm nay hắn không có ý định đi phòng huấn luyện vũ khí lạnh.
Trường thương mà Hạ Bình Nam tặng Lục Thánh còn chưa tới, có đi cũng huấn luyện không được, chỉ là phí công.
Lục Thánh không biết là trên đường hắn đi tới căn tin, bài post về hắn tại diễn đàn trường học lại bị xào lên trời.
...
"Thiên phú của ngươi rất tốt, bên trong mấy vị tân sinh viên ta dạy qua, ngươi là người có thiên phú căn cốt thích hợp nhất để luyện đao."
Trên một quảng trường nhỏ, Hoắc Đông một tay cầm dao đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên da ngăm đen, bàn tay thô to. Hắn chăm chú lắng nghe đối phương khen ngợi và tán thưởng mình không chút keo kiệt.
Đám tân sinh viên chung quanh đều dùng ánh mắt hâm mộ cùng vẻ hơi kính nể nhìn Hoắc Đông.
Có tiếng thì thầm: “Hoắc Đông quá kinh khủng, mới mấy giờ mà hắn đã có thể luyện thành đao pháp cơ bản. Hắn quả thực là yêu nghiệt!”
“Có lẽ Hoắc Đông đã sớm luyện qua hay có người thân chỉ dạy.”
“Có cái rắm, chẳ lẽ lão sư còn nhìn không ra sao? Trên tay Hoắc Đông một chút vết chai cũng không có kia kìa.”
“Vậy thì Hoắc Đông quả thật rất trâu bò.”
Hoắc Đông nghe vào trong tai những lời này làm hắn cảm thấy tự tin đã bị đánh mất lại từng chút một được tìm trở về.
Hoắc Đông nhẹ nhàng vuốt ve trường đao huấn luyện trong tay. Thân đao khẽ run lên giống như đang đáp lại hắn.
"Những người này có lẽ còn không biết ta có thiên phú khống chế nguyên tố là kim loại, hơn nữa năng lực khống chế của ta đã đạt tới cấp hai.”
Thiên phú khống chế kim loại tại võ đạo tiền kỳ không tính là cường đại, nhưng một khi tiếp xúc đến vũ khí lạnh thì sẽ lập tức phát sinh thuế biến.
Mỗi một vị võ giả thiên phú khống chế kim loại đều là thiên tài về vũ khí lạnh, không một ai ngoại lệ!
Bọn họ có được sự quen thuộc trời sinh đối với vũ khí lạnh mà người thường khó có thể so sánh. Bọn họ chỉ cần bỏ ra chút khổ công là có thể giảm bớt việc khổ tu vài năm thậm chí mười mấy năm so với người thường, có thể nói là ngày đi ngàn dặm!
"Ta thậm chí có thể cảm thấy thanh đao đang thở trong tay ta." Hoắc Đông thầm thì trong lòng.
Hắn dùng sức cầm thanh đao, trong đầu không khỏi hiện ra một đạo thân ảnh cường hãn như Ma Thần, bóng đen phủ kín mặt đất.
Đây chính là ác mộng mà hắn không xua đi được mấy ngày nay.
Lúc trước Hoắc Đông đối với thân ảnh này vạn phần sợ hãi, khi nhìn thấy đối phương hắn thậm chí còn không nhịn được mà run rẩy.
Nhưng bây giờ thì......
Hoắc Đông hít sâu một hơi, trong mắt hắn bắn ra tinh quang sắc bén như đao.
Ta có thể dùng một đao chém đứt cái bóng của hắn!
“Vãi lồng!”
Bỗng nhiên một tiếng kinh hô vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoắc Đông, hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Hoắc Đông nhìn thấy một tân sinh viên đang cầm điện thoại di động trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, trên mặt hắn lộ ra thần sắc cực kỳ chấn động.
Đó là Lục...... Lục Thánh, tên này thật sự là muốn chơi ta sao?!!
Tại sao Lục Thánh lại đến đây?
Hắn muốn làm cái gì?
…