Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 313 - Chương 313 - Tới Tháp Võ Thánh

Chương 313 - Tới Tháp Võ Thánh
Chương 313 - Tới Tháp Võ Thánh

Ngày thứ hai nắng gắt như lửa.

Lục Thánh đứng trên sân thượng lầu ba, một tay cầm thương, ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt nhìn thẳng mặt trời.

Đợi đến khi hai mắt chảy lệ, hình dáng Đại Nhật trong đầu càng rõ ràng một phần, Lục Thánh mới đình chỉ tu luyện.

"Lần trước ý chí võ đạo đột phá để cho đại nhật quán tưởng pháp của ta mãnh liệt tiến lên phía trước một bước, hiện tại ta đã có thể nhìn thẳng mặt trời vào buổi sáng hơn mười giờ."

“Không bao lâu nữa đường nét Đại Nhật của ta sẽ triệt để thành hình, đó cũng là lúc ta chính thức trùng kích Tông Sư cảnh."

Lục Thánh vừa nghĩ ngợi vừa từ lầu ba đi xuống.

Hắn cả đêm cũng không buông ra Xích Tinh Long Văn Thương trong tay.

Một nửa là hắn thật sự thích vì là binh khí tiện tay, một nửa còn lại là vì muốn mau chóng quen thuộc cảm giác cầm Xích Tinh Long Văn Thương.

Thời gian một đêm trôi qua, hiệu quả vô cùng rõ rệt.

Hiện tại Lục Thánh cầm Xích Tinh Long Văn Thương đã có vài phần huyết mạch tương liên.

Lục Thánh lấy ra ba lô của mình mang đến lúc nhập học, lại phát hiện Xích Tinh Long Văn Thương không nhét vào được.

Tìm khắp phòng một vòng Lục Thánh mới nhìn thấy trong rương gỗ lớn đựng Xích Tinh Long Văn Thương ngày hôm qua còn tặng kèm một tấm vải quấn binh khí màu xanh đậm.

Loại vải quấn binh khí này có tính chất đặc biệt, bình thường có thể dùng để lau chùi mũi thương để bảo dưỡng, lúc ra ngoài thì có thể dùng để cất vũ khí.

Lục Thánh căn cứ vào hướng dẫn trên bản thuyết minh mà đóng gói kỹ trường thương sau khi chia ra 5 đoạn, khi xách ở trong tay còn rất mỹ quan, không có gánh nặng như Lục Thánh tưởng tượng.

Thu dọn binh khí xong Lục Thánh nhanh chóng đi ra khỏi cửa.

Hắn không có che dấu thực lực của mình mà lao thẳng đến Tháp Võ Thánh.

“Còn phải đăng ký xếp hàng chờ thông báo trước sao?” Tại Tháp Võ Thánh nguy nga đứng vững, một thiếu niên một tay cầm vải quấn binh khí màu lam đậm, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn tú đứng ở trước cửa sổ, nhíu mày hỏi.

"Đương nhiên, ngươi biết mỗi ngày có bao nhiêu người xin tiến vào Tháp Võ Thánh không?" Bên trong cửa sổ, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, làn da nhẵn nhụi, vẻ mặt trầm lặng nhìn Lục Thánh, nói: "Tháp Võ Thánh có tổng cộng ba mươi tầng, mỗi lần chỉ có thể tiến vào ba mươi người."

“Ngươi là sinh viên của Thánh Võ Đại, còn tốt một chút là có hai mươi vị trí có thể xin. Còn những võ giả bên ngoài đều đã đoạt đi mười cái vị trí, và còn phải đi tới võ hiệp xin trước, chờ nửa năm đến phiên một lần đã coi như vận khí không tệ."

Lục Thánh như thế nào cũng không nghĩ tới vào Tháp Võ Thánh lại phiền toái như vậy.

“Vậy ta phải đợi bao lâu?”

"Để xem người bên trong có thể trụ được bao lâu." Nữ nhân nhìn lướt qua bảng biểu trên màn hình máy tính, suy nghĩ một chút rồi nói: "Phía trước ngươi còn có hơn hai trăm đơn xin vào, nhanh thì ba đến năm ngày là có rồi.”

Lục Thánh trầm mặc một hồi rồi gật đầu.

“Được, ta biết rồi. Vậy phiền ngươi đến lúc đó báo cho ta biết một chút.”

“Đây là chức trách của ta, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi sau khi nhận được thông báo tốt nhất là trong vòng mười phút phải tới, nếu không ngươi lại phải đợi ba người nữa mới có thể phục hồi vị trí cho ngươi.”

Lục Thánh tỏ vẻ đã biết, mang theo vải quấn binh khí đi ra khỏi Tháp Võ Thánh.

Sau khi hắn đi ra Tháp Võ Thánh liền quay đầu nhìn lên trên một cái.

Tháp Võ Thánh nguy nga cao vút trong mây, nhìn gần càng có thể cảm thụ được sự siêu nhiên và bàng bạc của nó.

Tháp Võ Thánh lớn hơn sự tưởng tượng của Lục Thánh, cơ hồ bằng bốn năm tòa nhà cao ốc cộng lại, có ba mươi phòng tu hành võ đạo và giảm dần khi lên trên, toàn bộ tòa tháp cao hiện ra một hình tam giác.

Lục Thánh thả ra tinh thần lực của mình, hắn có thể cảm giác được rõ ràng trong tháp truyền ra một đạo ý chí kiên cố như trùng thiên chi kiếm.

Dưới tinh thần lực của Lục Thánh, cả tòa Tháp Võ Thánh đều đang "phát sáng" tựa như một trụ huỳnh quang khổng lồ.

"Đây là lực lượng của ý chí võ đạo rất cường đại và rất đáng sợ.”

Ý chí võ đạo này khổng lồ đến mức Lục Thánh chưa từng thấy qua. Ý chí tông sư của hắn so với đạo ý chí này chỉ như đom đóm so với trăng sáng, khó có thể sánh nổi.

"Tuy rằng ý chí tông sư của ta còn không tính là hoàn thiện, nhưng sự chênh lệch này cũng thật sự quá khoa trương đi."

“Tông sư cấp 7 cùng Võ Thánh cấp 9 chênh lệch lớn như vậy sao?” Lục Thánh cảm thán.

Đối mặt với Tháp Võ Thánh, trong lòng hắn có cảm thụ như ngước nhìn núi cao.

“Quên đi, cũng không vội nhất thời.”

Sau khi biết được Tháp Võ Thánh cần phải xếp hàng, Lục Thánh cũng không vội.

Hắn nhận được Xích Tinh Long Văn Thương là đã đủ hưng phấn, kích động.

"Tài nguyên càng quý giá thì người cần nó cũng lại càng nhiều là chuyện rất bình thường."

“Dưỡng hồn cho binh khí cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể hoàn thành. Ta quá vội vàng thì khả năng làm nhiều công ít, dục tốc bất đạt."

Lúc trước Lục Thánh giống như một đứa trẻ vừa đạt được đồ chơi mình thích mà khẩn cấp muốn đến các địa phương để chơi đùa một chút. Bây giờ hắn đã lần nữa bình tĩnh lại.

Học phần nhiệm vụ chưa có phê duyệt thì Lục Thánh cũng phải xếp hàng tại Tháp Võ Thánh.

Lúc này nơi Lục Thánh có thể đi chỉ còn lại một chỗ, dó là phòng tu luyện vũ khí lạnh.

"Nếu như ngay cả phòng tu luyện vũ khí lạnh mà ta đều đi không được, vậy có khả năng ta chỉ có thể trở về ký túc xá luyện tập."

Lục Thánh nghĩ ngợi, xách vải quấn binh khí đi về phía phòng tu luyện vũ khí lạnh.

Bình Luận (0)
Comment