Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 32 - Chương 32 - Hà Linh Tố

Chương 32 - Hà Linh Tố
Chương 32 - Hà Linh Tố

"Thuốc bổ tương lai quả là trâu bò. Hơn một vạn năm kết tinh trí tuệ, tùy tiện xách ra một điểm mà đều có thể bỏ xa hiện tại mười tám con phố!"

Lục Thánh không nhịn được mà cảm thán.

Hắn vừa mới phục dụng Linh Cơ Tráng Huyết Thang, dược hiệu còn chưa hoàn toàn hấp thu xong nên vẫn còn có một bộ phận tồn tại trong cơ thể, hắn cần luyện tập Hằng Tinh Luyện Thể Thuật mới có thể kích phát ra.

Đương nhiên việc cấp bách nhất của Lục Thánh bây giờ là mau chóng điều chế ra tất cả dược liệu trên tay.

Có một lần kinh nghiệm thành công, Lục Thánh điều chế dị thường thuận lợi.

...

Rầm rầm rầm!

Tiếng đập của bỗng nhiên vang lên, Lục Thánh đi ra mở cửa, vẻ mặt không chút thay đổi, hỏi: “Không phải ta đã nói giữa chừng không được quấy rầy ta sao?”

“Ông chủ của ta sắp về rồi, ngươi mau ra ngoài đi!” Nam thanh niên ngoài cửa mang vẻ mặt khẩn trương, không ngừng thúc giục.

Lục Thánh hơi giật mình, cũng không nói nhảm nữa mà nhanh chóng thu dọn phòng điều chế một lần, sau đó mang theo thuốc bổ đã điều chế tốt đi ra khỏi phòng điều chế.

Tuy rằng thời gian so với dự tính của Lục Thánh sớm hơn không ít, nhưng cũng may mười hai phần linh cơ tráng huyết thang đều đã được hắn điều chế hoàn thành, cũng coi như công đức viên mãn.

Lục Thánh lại đưa cho nam thanh niên hai trăm đồng, sau đó rời khỏi Hành Thiện đường.

Trước khi đi nam thanh niên còn đặc biệt để lại số điện thoại di động cho Lục Thánh, tỏ vẻ lần sau nếu Lục Thánh còn cần điều chế thuốc thì có thể trực tiếp liên lạc qua điện thoại, xem ra hắn đang dự định phát triển một nghiệp vụ lâu dài với Lục Thánh.

Lục Thánh đáp ứng và ôm lấy mười hai phần linh cơ tráng huyết thang rời đi, bước chân vững vàng mà nhanh nhẹn.

Đã có thuốc bổ huyết khí thì hắn hiện tại chỉ muốn trở về tăng lên thật tốt tu vi của mình.

...

Hà Linh Tố kéo lê thân thể mệt mỏi xuống xe.

Hà Linh Tố tuổi không quá hai mươi, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt ôn nhu, nàng vốn nên tận tình hưởng thụ cuộc sống xa hoa, nhưng lại phải sớm gánh vác gánh nặng gia tộc.

Hà gia nhờ chế thuốc mà sống, tổ tiên bọn họ thậm chí từng nổi danh với Động Bạch Hà là chế dược sư cấp năm, nhưng lúc truyền tới thế hệ của phụ thân nàng thì lại xuống dốc.

Khi Hà gia ở thời của ông nội Hà Linh Tố thì vẫn còn phồn vinh hưng thịnh, chi nhánh Hành Thiện Đường kéo dài qua mấy tỉnh, tổng số vượt qua một trăm cửa hàng. Nhưng hiện tại tại toàn bộ thành phố Bạch Hà chỉ còn lại có hai cửa hàng đang kéo dài hơi tàn.

"Võ đạo nhanh chóng phát triển, kéo theo ngành nghề y dược tương sinh cùng võ đạo cũng mỗi ngày một khác, mỗi ngày đều có phương thuốc mới tốt hơn được nghiên cứu chế tạo ra, phương thuốc cũ liền bị phá giải đào thải."

“Hà gia của ta sở dĩ suy sụp đến tận đây chính là do quan niệm quá bảo thủ cũ kỹ, không có chí tiến thủ.”

“Ngẫm lại thuốc bổ võ đạo thịnh hành tại một trăm năm trước mà đặt ở bây giờ thì còn có thể bán chạy sao? Lúc ấy rất nhiều người một tháng tiền lương mà ngay cả một bộ dưỡng huyết tán cũng đều mua không nổi. Chỉ có thôi trần xuất tân mới là phương thuốc tốt có thể giải cứu khốn cảnh của Hà gia ta hiện tại.”

Hà Linh Tố cho tới nay đều làm như vậy. Trong khoảng thời gian này nàng luôn một mực đi khắp nơi tìm kiếm một loại bổ dược võ đạo mới để làm chiêu bài cứu vãn nghề thuốc của Hà gia, nhưng nửa năm qua hiệu quả rất nhỏ.

Ngày hôm qua nàng vừa mới nghe được một vị lão dược sư ở thành phố bên cạnh đã nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc bổ mới, Hà Linh Tố liền ngựa không dừng vó mà chạy tới.

Kết quả xe chạy được nửa đường thì nàng liền nhận được điện thoại của đối phương nói rằng nàng không cần tới nữa, bởi vì phương thuốc mới đã chọn được người hợp tác tốt hơn nàng, Hà Linh Tố đành phải tay không mà về.

“Hà tiểu thư, chào mừng ngươi đã trở về.”

Nàng vừa đi vào cửa, nam thanh niên mặc áo blouse trắng lập tức chủ động chào hỏi cùng nàng.

Hà Linh Tố mang tâm tình phiền muộn nên không có phản ứng với hắn mà chỉ lãnh đạm gật đầu.

Nàng tiếp quản tiệm thuốc trong nhà lâu như vậy, nhân viên hai cửa hàng có đức hạnh gì thì nàng đều biết rõ ràng.

Nhân viên cửa hàng này tên là Mã Phi hết ăn lại nằm, đi làm thì thích làm việc vặt, có đôi khi còn lén lấy thuốc bổ trong tiệm ra ngoài bán, Hà Linh Tố đã cảnh cáo hắn mấy lần nhưng hắn vẫn không chịu hối cải.

Nếu không phải còn chưa tuyển được người thay thế thích hợp thì nàng đã sớm để cho hắn cuốn gói rời đi.

"Nàng thật xinh đẹp a, nếu nàng có thể làm bạn gái của ta thì tốt quá rồi." Mã Phi nhìn chằm chằm bóng lưng của Hà Linh Tố dần dần biến mất trong tầm mắt thì mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Bình Luận (0)
Comment