Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 327 - Chương 327 - Lục Thánh Xuất Thủ

Chương 327 - Lục Thánh Xuất Thủ
Chương 327 - Lục Thánh Xuất Thủ

Mã Quá Vân thản nhiên nhìn lướt qua, vẻ mặt bình thản nói: "Đoán chừng là cảnh sát tới, không có gì ghê gớm, đợi lát nữa liền giết, rồi chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện tiếp là được.”

"Cũng đúng, chúng ta có nhiều người cấp sáu như vậy thì còn sợ mấy tên cảnh sát sao?"

"Đến rất vừa lúc, lão tử đang nghẹn một bụng hỏa, rất muốn phát tiết thật tốt một phen."

Biểu tình của đám hung đồ cũng rất nhanh liền trầm tĩnh lại.

Giống như Mã Quá Vân đã nói, bọn hắn có đầy đủ thực lực và hỏa lực, coi như là toàn bộ cảnh sát của thành phố Yến Hà đều đến thì bọn hắn cũng không sợ hãi vì bọn hắn hoàn toàn có thể giết ra ngoài.

“Đi qua đó xem thử.” Mã Quá Vân đưa cho tên tiểu đệ bên cạnh một ánh mắt ra hiệu, nói.

Tên tiểu đệ gật đầu, thần sắc âm hàn đi về phía cửa ra vào.

Đám hung đồ lúc này cũng không nói đến lợi ích, tựa như là phát hiện chuyện thú vị hơn mà cả đám ôm hai tay, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm về phía cửa lớn.

Có người hoạt động tay chân và cái cổ tạo ra âm thanh răng rắc tựa như đang làm nóng người.

Tên tiểu đệ của Mã Quá Vân bước nhanh về phía cửa ra vào, mắt thấy hắn sắp đi tới cửa thì đột nhiên...

Ầm!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, một cục to nhô ra từ giữa cánh cổng sắt, ngay cả chốt cửa bằng thép tinh khiết cũng trở nên cong queo.

Tên tiểu đệ nhất thời dừng bước lại, đám hung đồ bên trong cũng hơi nheo mắt lại, trên người bọn hắn có khí tức lạnh như băng lưu động.

Cửa ra vào bị đập mạnh một cái rồi rất nhanh liền an tĩnh lại, giống như người bên ngoài đã buông tha cho nó.

Tên tiểu đệ hít sâu một hơi dò xét tình huống, rồi hắn chuẩn bị tiếp tục đi tới.

Nhưng hắn vừa mới nhấc chân lên thì liền nhìn thấy cửa sắt to lớn trước mặt phát ra tiếng kêu "ken két" như không chịu nổi gánh nặng.

Toàn bộ mặt cửa đều bên nhô vào trong, mép cửa cong lại, từng cái đinh ốc chui ra khỏi lỗ.

Ầm!!!

Cùng với một tiếng nổ lớn, toàn bộ cửa lớn bằng sắt của khu nhà xưởng đã trực tiếp thoát khỏi sự trói buộc của đường viền mà bay vào bên trong.

Đồng tử của tên tiểu đệ liền co rút lại, hắn không kịp né tránh nên đã trực tiếp bị cửa sắt đập trúng thật mạnh mà bay ra sau không biết bao xa.

Đám hung đồ lập tức đứng lên, ánh mắt Mã Quá Vân và Kền Kền Quỷ Diện cũng trở nên lạnh như băng.

Trong khu nhà xưởng bỏ hoang, khói bụi nổi lên bốn phía.

Đám hung đồ nhìn chằm chằm vào vị trí cánh cửa sắt.

Rất nhanh sau đó tro bụi đã tản đi, bọn hắn nhìn thấy một vị thiếu niên mười tám tuổi tuấn tú đang sải bước đi vào.

Ánh mắt thiếu niên này vô cùng bình tĩnh, tư thái tùy ý. Nếu như không phải trong tay hắn cầm lấy một thanh trường thương màu xám bạc dài ba mét, vậy bọn hắn sẽ cho rằng hắn là người bình thường đi ngang qua hoặc là chạy tới đưa thức ăn.

Đám tội phạm sửng sốt một phen, ngay cả Mã Quá Vân cũng có chút ngoài ý muốn.

Bọn hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, đó là ngàn quân vạn mã và từng chiếc xe cảnh sát bao vây xung quanh.

Nhưng bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới, người đang đi vào dĩ nhiên lại là một vị thiếu niên mười tám tuổi.

"Mẹ nó!” Một tên tội phạm mắng to một câu. "Cái đồ chơi gì mà hại lão tử vô ích chờ mong một hồi. Tiểu tử kia đến lông cũng không có mọc đủ a. Đám cảnh sát bây giờ đã không còn ai nữa sao?”

“Đừng sơ suất, có lẽ đám cảnh sát đang cố ý thả ra mồi nhử để chúng ta lơ là.” Mã Quá Vân nhắc nhở.

"Vậy lão tử liền đem cái mồi nhử này ăn luôn. Ta muốn nhìn xem dây câu phía sau rốt cuộc ẩn giấu cái gì?" Tên tội phạm này nhe răng cười nói, sau đó đi nhanh về phía thiếu niên kia.

Bước chân của hắn thật dài, tốc độ còn nhanh đến kinh người.

Chỉ trong một cái chớp mắt hắn đã lao đến trước mặt thiếu niên kia, giương tay hướng về phía thiếu niên chộp tới.

Hình ảnh này làm cho người ta liên tưởng đến việc chủ quán đưa tay bắt gà con trong lồng.

Tất cả đám hung đồ đều đang nhìn, nhưng đại bộ phận lực chú ý đều không đặt ở nơi này mà là nhìn chằm chằm chung quanh, tùy thời phòng bị có địch nhân từ địa phương khác xông vào.

Vèo!!!

Đột nhiên một âm thanh xé gió vang lên.

Đám hung đồ vừa ngước mắt nhìn lên thì đồng tử liền co rút lại.

Chỉ thấy tên tội phạm vừa mới xông tới chỗ thiếu niên kia tại vị trí sau ót hiện ra một mũi thương xinh đẹp màu đỏ nhạt, sau đó mũi thương nhanh chóng rút về.

Thiếu niên tuấn tú tùy ý rút ra trường thương từ trong miệng tên tội phạm và vung đi vết máu dính trên đầu thương, rồi hắn lấy điện thoại di động ra nhìn xem.

Sua đó thiếu niên đưa mắt đảo qua đám tội phạm, thản nhiên nói: "Ta chỉ cần hai phút để giải quyết xong các ngươi. Ai muốn chạy trốn thì bây giờ đều có thể bắt đầu chạy.”

Khu nhà xương lớn như vậy mà lại trở nên yên tĩnh suốt mấy giây.

Bình Luận (0)
Comment