Phù......
Tâm trạng dao động ngắn ngủi rất nhanh bị gió san bằng.
Lục Thánh lẳng lặng đứng ở trước mặt tráng hán Tông Sư, nhìn một đạo hắc khí thô to từ thân thể tráng hán Tông Sư bay lên chui vào trong cơ thể mình.
Hình ảnh ký ức khổng lồ chen chúc mà tới.
…
"Thạch Ngụy, thiên tư của ngươi quá kém, vĩnh viễn đều chậm hơn một bước so với những người khác, ngươi căn bản không thích hợp tu hành võ đạo!"
Bóng người cao lớn đứng trước mặt thiếu niên chất phác, không chút lưu tình quát lớn.
Chờ đối phương nói xong, qua hồi lâu thiếu niên mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Lão sư, vậy ta so với những người khác làm nhiều thêm một bước được không?”
Nghe vậy vẻ mặt của bóng người cao lớn cứng lại, nặng nề thở dài, lắc đầu không nói gì nữa.
…
"Thật có lỗi, tư chất của ngươi cùng yêu cầu của vệ quân chúng ta đều kém không ít, chỉ sợ là..."
Nam thanh niên đôn hậu đứng trước cửa sổ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, chậm rãi mở miệng nói: "Không có việc gì, ta đi chỗ khác hỏi xem sao.”
…
Trong một ngôi nhà, người mẹ lớn tuổi tức giận đến run rẩy.
“Ngươi điên rồi à? Ngươi muốn gia nhập đoàn thợ săn sao? Thợ săn là phải đi ra khỏi căn cứ đó ngươi có biết không? Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Nam thanh niên gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, con nhất ta có thể sống sót.”
…
Có mấy người hướng về phía một nam thanh niên cao lớn cường tráng, tướng mạo thật thà chỉ trỏ.
“Thằng ngốc. Ngươi không có bao nhiêu thực lực mà còn muốn đi cứu người khác. Rồi chỉ vì đoạt mấy khối tàn thi trở về mà ngươi thiếu chút nữa bỏ mạng. Phỏng chừng lần sau ngươi sẽ chết trong miệng dị thú.”
Nam thanh niên nhìn chằm chằm miếng vải dính đầy vết máu trước mắt, không nói một lời.
…
"Thằng ngốc Thạch Ngụy thăng cấp sáu á? Thật hay giả vậy? Ngươi cũng đừng gạt ta a!"
“Hắn mỗi ngày ở vùng dã ngoại vào sinh ra tử, sau khi trở về lại tu luyện như điên, vậy hắn có thể không thăng nhanh ư?”
"Nói đi cũng phải nói lại, người của đoàn thợ săn đều đã chết mấy nhóm, nhưng tại sao thằng ngốc Thạch Ngụy vẫn còn sống rất tốt?"
"Ai mà biết được, có thể hắn chỉ nhìn ngốc chứ trên thực tế hắn vô cùng khôn khéo thì sao."
Người bên ngoài xì xào bàn tán, một người đàn ông trung niên đôn hậu không nói một lời, chỉ yên lặng lặp đi lặp lại động tác luyện thể.
Ta muốn trở nên mạnh hơn nữa, như vậy ta mới có thể giúp cho nhiều người có cơ hội sống sót hơn!
Ánh mắt hắn kiên định như bàn thạch, thầm nghĩ như thế.
...
“Chúc mừng ngươi, là con gái, mẹ con đều bình an.”
Bên ngoài phòng sinh, vẻ mặt khẩn trương của người đàn ông cao lớn thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đi vào phòng sinh, nhìn vợ và con gái của mình nằm yên tĩnh ngủ say trong khu điều dưỡng mà trên mặt từng chút một hiện ra nụ cười.
…
Tên ngốc Thạch Ngụy đột phá Tông Sư cảnh vào lúc 72 tuổi.
Hô hấp của Lục Thánh đều đều, hắn lại hấp thu ký ức của một vị võ đạo Tông Sư mà vẫn cảm thấy thoải mái, hắn đã không còn cảm giác đau đầu muốn nứt như trước kia nữa.
Khi Lục Thánh mở mắt ra, ký ức thuộc về tráng hán Tông Sư tên là Thạch Ngụy kia đã bị hắn hoàn toàn hấp thu.
"So với Đàm Trung Ngọc thì Thạch Ngụy mới thật sự là kẻ đại biểu cho kỳ tài thành đạt muộn a. Đàm Trung Ngọc được gọi là kỳ tài thành đạt muộn chỉ là so sánh với những vị Võ Thánh khác.”
Đàm Trung Ngọc tại thời kỳ thanh thiếu niên tuy rằng không tính là đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng là thiên tài nổi tiếng cả một tỉnh. Sau khi tiến vào Tông Sư hắn mới hoàn toàn bắt đầu phát lực, chỉ trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi hắn đã liên tục phá hai cấp vấn đỉnh Võ Thánh cấp 9.
Mà Thạch Ngụy thì sao? Bắt đầu từ ngày đầu tiên tập võ hắn vô cùng ngu dốt, đại biểu cho một tên gỗ mục. Sau đó hắn đã bị người ta đặt cho biệt hiệu "Thằng ngốc". Mãi cho đến khi 72 tuổi Thạch Ngụy rốt cục mới đặt chân vào cấp bảy.
Nếu như không phải hấp thu toàn bộ ký ức của Thạch Ngụy, Lục Thánh cơ hồ không thể tin được lại có người có thể ở độ tuổi 70 đột phá Tông Sư cảnh.
Phải biết rằng võ giả cấp 6 một khi qua 60 tuổi thì khí huyết và các phương diện chức năng thân thể đều sẽ bắt đầu chậm rãi trượt xuống. Sau 65 tuổi mà muốn đột phá cảnh giới cũng đã là rất khó khăn chứ đừng nói là 72 tuổi.
Nhưng Thạch Ngụy lại làm được!
Giống như những người kia cũng không cho rằng Thạch Ngụy có thể đạt tới cấp năm, cấp sáu vậy.
Tông Sư Thạch Ngụy rất mạnh, tuy rằng vẫn còn kém so với Tông Sư đạo của Triệu Lãnh Tuyền, nhưng so với Tông Sư đạo của Thi Thịnh Ninh thì mạnh hơn không ít.
Bởi vì Tông Sư đạo của Triệu Lãnh Tuyền có thể nhắm thẳng vào Đại Võ Thánh cấp 10, còn Tông Sư đạo của Thi Thịnh Ninh chỉ có hi vọng Đại Tông Sư cấp 8. Mà Tông Sư đạo của Thạch Ngụy lại có tiềm chất đạt tới Võ Thánh cấp 9.
"Trên thực tế Thạch Ngụy trước khi chết đã một chân giẫm vào cảnh giơi Đại Tông Sư cấp 8. Nếu như hắn không chết thì có lẽ hắn thật sự có thể một đường đột phá thẳng đến Võ Thánh cấp 9!"
Lục Thánh có chút chấn động, trong lòng hắn dâng lên một sự kính nể thật sâu đối với Thạch Ngụy.
Lục Thánh kính nể người thì hắn cũng kính nể đạo của người, vì Thạch Ngụy từ đầu đến cuối đều lấy thủ hộ làm đạo của mình!
Thạch Ngụy muốn bảo vệ tất cả những gì hắn đang có. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói đây cũng là đạo của Lục Thánh.
Lục Thánh từ khi thu được mộng cảnh không gian, mỗi một chuyện hắn làm cơ hồ đều là vì người nhà, vì tương lai nhân loại. Đó cũng là một loại thủ hộ, vì hắn muốn bảo vệ ngôi nhà nhỏ của mình và tất cả mọi người.
Ta cũng giống như Thạch Ngụy… À không, chuẩn xác mà nói đạo của Thạch Ngụy chỉ là một bộ phận trong đạo của ta!
Lục Thánh suy nghĩ một chút rồi sửa lại.