Ý chí hằng tinh thật sự quá cường đại.
Lục Thánh cảm nhận được một cỗ lực phản kháng vô cùng khổng lồ.
Kim Hồng Đại Nhật kiêu ngạo, trong hào quang của nó tràn ngập sự ngạo mạn.
Nó cũng không phục tùng Lục Thánh chỉ huy, nó chỉ nhận định bản thân nó là duy nhất.
Ánh sáng màu xám dưới ánh sáng của ý chí hằng tinh không ngừng bại lui, thậm chí có xu thế bị đồng hóa.
Lục Thánh cắn răng, mạnh mẽ rút ra lực lượng của Hàn Kích Tước Ngục Thương cùng Bất Động Minh Tôn mưu toan lấy rắn nuốt voi.
"Lục Thánh ta lấy thân thể nhỏ yếu sáng lập ra thập toàn tông sư đạo, kiếm chỉ cấp 12."
“Vương Hà không bước ra được một bước kia thì để ta tới bước.”
“Chuyện mà Vương Hà không làm được thì ta sẽ làm được.”
“Lực lượng mà hắn có thể khống chế thì ta cũng có thể khống chế.”
“Lực lượng mà hắn không thể khống chế thì ta cũng có thể khống chế.”
“Ngươi có thể trở thành ý chí võ đạo thập toàn thập mỹ là vô thượng vinh quang của ngươi. Ngươi vì cái gì không phục? Ngươi dựa vào cái gì không phục?”
Trong lòng Lục Thánh gầm lên giận dữ, giống như ngọn lửa bốc lên tận trời.
Ánh sáng màu xám trong nháy mắt cường thịnh đến cực hạn, Kim Hồng Đại Nhật bất ngờ không kịp đề phòng mà trực tiếp bị bao trùm.
Trong phút chốc, ba loại ý chí tông sư nhanh chóng thu nhỏ lại và rơi vào bên trong đĩa tròn màu xám.
Bề mặt đĩa tròn xám xịt trước đây lúc này cũng hiện ra từng đường nét, chia đĩa tròn thành ba phần đều nhau, ba loại ý chí tông sư lần lượt chiếm cứ một phần trong đó.
Lực lượng cuồn cuộn không ngừng từ bên trong đĩa tròn tỏa ra, làm dịu đi màu xám tro, khiến cho nó càng thêm rõ ràng, kiên cố, có những đường vân huyền ảo hiện lên trên đó.
Thành công rồi!
Lục Thánh sững sờ nhìn xem đĩa tròn trước mắt giống như la bàn, cũng giống như mặt trời mà có chút không thể tin được.
Hắn dĩ nhiên dựa vào vài câu khẩu hiệu mà liền đem ý chí hằng tinh mạnh mẽ vô cùng kia "hù sợ", ngoan ngoãn thuận theo ý hắn, thuận lợi ngưng tụ ra hình thái ban đầu của thập toàn tông sư đạo.
“Dù sao Ý Chí Hằng Tinh cũng là do ta từng chút một tu luyện ra, vậy nó dựa vào cái gì mà không nghe lời của ta chứ? Chuyện này quá khôi hài!”
“Là ta nghĩ nhiều rồi, kỳ thật nó cũng không khó để thuần phục!”
Lục Thánh lắc đầu nói rồi rời khỏi không gian ý thức.
Lúc mở hai mắt ra, Lục Thánh vẫn đứng trên sân thượng lầu ba.
Hắn lập tức cảm nhận được sự thay đổi của bản thân, năm giác quan đã nhạy bén hơn.
Lục Thánh nheo mắt lại, có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn của một gốc cây bạch quả cao lớn cách đó mấy km.
Khi ngẩng đầu lên nhìn vào mặt trời giữa trưa, Lục Thánh lại cảm thấy nó ôn hòa mà không nóng rực. Hắn có thể nhìn nó thật lâu nhưng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Tinh thần lực của Lục Thánh cũng đã tăng cường không biết gấp bao nhiêu lần.
Lục Thánh thoáng động ý niệm, tinh thần lực như ánh sáng khuếch tán ra ngoài.
Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện ra một đống hình ảnh, cũng không biết tinh thần lực của hắn đi được bao xa rồi lại nhanh chóng rút về.
Trong một căn phòng ký túc xá cách Lục Thánh mấy ngàn mét, một nam thanh niên đang khoanh chân ngồi trên sàn nhà yên lặng dùng tay ép nước, đột nhiên "Bùm" một cái hắn đem quả táo vừa cầm lên bóp nát.
Cả người hắn nhảy dựng lên giống như mèo bị người giẫm phải đuôi, tóc gáy dựng đứng.
"Sao ta lại cảm giác có người đang nhìn mình nhỉ?"
Nam thanh niên sởn gai ốc, kinh nghi bất định tuần tra chung quanh một phen, cuối cùng mới chậm rãi bình phục lại.
Hắn lại lần nữa ngồi trở lại sàn nhà, cầm lấy một quả táo, sắc mặt biến ảo một hồi.
Suy nghĩ một chút rồi hắn xóa đi hai chữ "Lục Thánh" khắc trên quả táo.
…
Cùng lúc đó tại văn phòng phó hiệu trưởng, Triệu Khang Thái đang lật xem tư liệu trong tay thì chợt ngẩng đầu quát khẽ một tiếng.
“Ai?!!”
Khí thế tông sư ầm ầm bộc phát, thổi cho văn kiện chồng chất trên mặt bàn bay khắp nơi, tranh chữ treo trên vách tường ào ào náo loạn, phảng phất như bão táp tàn sát bừa bãi.
"Phó hiệu trưởng..." Thư ký cẩn thận thò đầu vào.
Triệu Khang Thái trầm mặt, nhíu mày, không nói gì.
Hồi lâu sau sắc mặt hắn mới từ từ trở lại bình tĩnh.
“Không sao, ngươi ra ngoài đi. À đúng rồi, giúp ta gọi Lục Thánh tới văn phòng một chuyến, ta có việc tìm hắn.”
“Vâng, phó hiệu trưởng.”
Thư ký gật đầu đáp ứng rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, từ lần trước phó hiệu trưởng phá cửa sổ nhảy lầu về sau hắn giống như càng ngày càng mẫn cảm.
Trong phòng làm việc, Triệu Khang Thái ngồi xổm trên mặt đất nhặt lên từng văn kiện rơi lả tả, trong mắt hắn vẫn còn lưu lại vẻ khiếp sợ và nghi hoặc nồng đậm.
“Tinh thần niệm sư cấp bảy sao? Là ảo giác ư?”
Lục Thánh cũng không biết mình chỉ hơi thả ra tinh thần lực một chút mà liền kích khởi từng trận gợn sóng.
"Khẳng định là ta đã đột phá cấp sáu, hơn nữa phỏng chừng còn vượt qua cấp sáu không ít. Cũng không biết ta có đạt tới cấp bảy hay không?"
Lục Thánh cân nhắc chính mình có ba loại… À không, bốn loại ý chí tông sư trong một thân, tinh thần lực của hắn coi như không có đạt tới tông sư cấp 7 thì nhất định cũng kém không xa.
"Mặc kệ đi, vẫn là trước tiên thí nghiệm một chút công hiệu của thập toàn tông sư đạo."
Lục Thánh nhanh chóng vứt chuyện tinh thần lực ra sau đầu, đôi mắt hắn hơi sáng lên, có chút mong đợi.
Thập toàn tông sư đạo rốt cuộc có đạt tới trình độ mà hắn tưởng tượng hay không thì ngay lập tức hắn liền có thể biết được.