Chương 418: Không Quan Tâm
Chương 418: Không Quan TâmChương 418: Không Quan Tâm
"Không cần để ý tới." Nam nhân tóc dài biểu tình hờ hững, nhàn nhạt quét mắt nhìn xem một đạo thân ảnh đằng xa một cái, mở miệng nói: "Lực trường không hiện, phỏng chừng ngay cả ý chí võ đạo cũng chưa đạt tới, hắn sẽ không thể là đối thủ của ngươi được."
"Mục tiêu của ngươi vẫn là Song Tử Tinh của võ quán Cực Đạo. Hai người này vào hai năm trước cũng đã ngưng tụ ra ý chí tông sư, hai năm qua đi phỏng chừng bọn hắn đã rèn luyện hơn phân nửa khí huyết, đã sớm tiến vào tông sư cảnh."
"Hiểu rồi." Nữ sinh võ đạo phục đứng bên cạnh nam nhân tóc dài, đáp.
Nữ sinh này thân cao 1m65, để tóc ngắn ngang tai, làn da trắng nõn, ngũ quan tỉnh xảo xinh đẹp, nhưng có chút mập mạp, nhìn qua có vẻ rất đáng yêu.
Nam nhân tóc dài nhận thấy nữ sinh đáng yêu này ngoài miệng đáp ứng, ánh mắt hắn lại thường thường liếc về một phương hướng nào đó, nhịn không được mà lần nữa an ủi: "Trương Giác, ngươi đừng bị dị tượng kia che mắt. Võ Thánh Sơn lưu lại Khí cơ Võ Thánh có năng lực đo lường tính toán thiên tư võ đạo là chuyện không giả, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối."
"Thiên phú của tiểu tử Lục Thánh này tuy mạnh, nhưng chưa chắc có thể so được với ngươi. Về phần sức mạnh thì càng khó mà nói."
"Ta biết." Nữ sinh đáng yêu thành thật gật đầu, nhưng trong mắt nàng vẫn có một tia lo lắng cùng rung động khó hiểu.
Nàng trời sinh có thiên phú đặc thù, khi còn bé có thể gặp được quỷ thần, có thể nói chính là linh giác siêu cường.
Hiện tại khi nàng nhìn thấy dị tượng bách kình tề minh vừa rồi của Lục Thánh, nàng luôn có thể từ trên người hắn thấy được từng đoàn lại từng đoàn hắc vụ dày đặc, chúng giống như từng mảng bóng đen đang từ trên người hắn lan tràn ra xung quanh, dần dần lan tràn trên đỉnh núi của Tích Vân Sơn. ...
"Ngoan nhân a! Quả là Đại ma vương Lục Thánh!"
Lúc này bên phía các Thánh Võ Đại cũng đang kịch liệt nghị luận đề tài có liên quan đến Lục Thánh.
Nhưng có điều khác với những đệ tử của các võ quán, đám sinh viên của các Thánh Võ Đại lại vô cùng chấn động và thán phục hắn, trên mặt bọn họ còn có một tia kiêu ngạo, lúc nghị luận đã cố ý đem hai từ "Thánh bên ngoài nghe không rõ.
Người vừa phát ra tiếng cảm thán chính là một nam thanh niên tuấn lãng, mi thanh mục tú, sống mũi cao thẳng, có tên là Ôn Kính Ngôn, là top 1 Lão Sinh Bảng của Thánh Võ Đại thứ nhất.
Trước khi Lục Thánh quật khởi, Ôn Kính Ngôn cũng là top 1 Thất Thánh Bảng.
Lúc này sóng mây khắp xung quanh đỉnh núi còn chưa hoàn toàn tản đi, có thể nhìn thấy mơ hồ từng đám mây có hình dáng cá voi.
"Còn may ta lúc trước không có tùy tiện nhảy ra cùng Lục Thánh giao thủ, nếu không tự tin võ đạo mà ta suốt bốn năm đại học mới dưỡng ra đã vỡ nát đến rối tinh rối mù rồi." Ôn Kính Ngôn tiếp tục cảm thán.
Vừa rồi hắn cũng là một trong những người ngẩng cổ thét dài, chính vì vậy hắn mới càng có thể cảm nhận được sự cường đại và đáng sợ của Lục Thánh.
Bỏ qua dị tượng bách kình tề minh rung động lòng người kia, khí tức kéo dài không dứt của Lục Thánh cũng là thứ mà hắn khó có thể với tới.
"Lục Thánh phải có khí huyết cường đại cỡ nào thì mới có thể chống đỡ nổi tiếng long ngâm hổ khiếu như vậy? Hơn nữa hắn đã hoàn thành ý chí võ đạo, nếu như ta cùng hắn giao thủ thì kết cục phỏng chừng sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với Bạch Hoành Xuyên."
Ôn Kính Ngôn theo bản năng nhìn về phía nam thanh niên tóc đen mặc võ đạo phục của Thánh Võ Đại thứ hai, người này từ sau khi Lục Thánh xuất hiện vẫn luôn cúi đầu không nói một lời.
Bạch Hoành Xuyên vừa rồi cũng thét dài tranh phong, kích động vân đào hải lãng, nhưng sau khi Lục Thánh hiện thân thì hắn liền biến thành bộ dạng sợ hãi này.
"Ngươi cũng đừng tự coi nhẹ chính mình." Bên cạnh Ôn Kính Ngôn có người bắt chuyện.
Ôn Kính Ngôn quay đầu nhìn lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ cung kính, nhỏ giọng hô "Phó hiệu trưởng".
Người nói chuyện là một lão nhân mặc trang phục Tôn Trung Sơn màu đen, mái tóc hoa râm, không giận tự uy. Hắn là phó hiệu trưởng của Thánh Võ Đại thứ nhất, là một vị lão tông sư đức cao vọng trọng.
"Lục Thánh cường đại thì cũng mặc kệ hắn, ngươi cứ chuyên tâm đi tốt con đường dưới chân mình là được, không cần thiết đem Lục Thánh coi là đối thủ." Lão phó hiệu trưởng nói lời thấm thía.
Ôn Kính Ngôn liếc nhìn hai võ quán Siêu Viê† và Cưc Đao ở va yYa còn có một vài võ quán cũng có chiêu bài vang dội rồi gật đầu mỉm cười.
Lão phó hiệu trưởng nói rất đúng, có Lục Thánh ở đây thì đại hội võ đạo lần này sẽ chơi rất vui."
Lão phó hiệu trưởng cũng mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, lồng ngực hơi thẳng tắp, nói: "Lần này là lần thứ nhất các Thánh Võ Đại chúng ta có hi vọng đánh sâu vào đại hội võ đạo."
Người có cùng ý nghĩ với lão phó hiệu trưởng của Thánh võ đại thứ nhất là không ít, mấy vị tông sư dẫn đội của các Thánh võ đại còn lại đều mang sắc mặt như gió mùa xuân, cùng bạn bè quen biết nói chuyện phiếm với âm thanh vang dội hữu lực, còn thường thường phát ra tiếng cười sang sảng.
Ngược lại Triệu Khang Thái thân là tông sư dẫn đội của Thánh Võ Đại thứ bảy, nhưng thần sắc của hắn lại có chút phức tạp nói không nên lời.
Ánh mắt Triệu Khang Thái dừng ở trên người Lục Thánh đang ngồi bên cạnh, hắn vài lần há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng đều hóa thành tiếng thở dài và nuốt vào trong bụng.
Lục Thánh thể hiện ra thiên phú cùng tài năng càng kinh diễm thì Triệu Khang Thái lại càng tiếc hận, vì hắn chính là người truyền đạt ý chí của Võ Thánh Đàm Trung Ngọc cho nên hắn hiểu rõ ý nghĩ của Võ Thánh.
So với thiên phú võ đạo thì Đàm Trung Ngọc coi trọng tâm tính và quyết đoán của Lục Thánh hơn cả, do đó hắn mới cho Lục Thánh hai lựa chọn để khảo nghiệm.
"Ngươi chỉ cần giết chết Liên Dạ, mặc kệ võ quán Cực Đạo có phản ứng gì thì tự nhiên đều có Võ Thánh đại nhân thay ngươi ngăn cản hết thảy. Ngài sẽ bảo đảm ngươi cùng với cả nhà ngươi bình an không có việc gì. Võ Thánh đại nhân chỉ nhìn xem thái độ của ngươi mà thôi."
"Nhưng vì sao ta ám chỉ như vậy mà ngươi vẫn không hiểu a?"
Triệu Khang Thái nhìn xem Lục Thánh đang ngồi tĩnh tọa điều tức dưỡng tâm ở một bên, trong lòng thở dài liên tục: "Ngươi đi con đường này cuối cùng vẫn là đi sai rồi..."
"Lục Thánh, đợi ngày sau ngươi quay đầu lại tất nhiên sẽ hối hận."
"Ai...