Chương 481: Chờ Đợi Viện Binh
Chương 481: Chờ Đợi Viện BinhChương 481: Chờ Đợi Viện Binh
"Phía dưới chính là chiến khu tiền tuyến." Tần Hoài Hổ quay đầu đặc biệt nói với Lục Thánh một câu.
Lục Thánh híp mắt nhìn xuống, lúc này máy bay chiến đấu đã hạ xuống không ít, có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng kiến trúc phía dưới.
Lục Thánh có thị lực vượt xa người thường, ở trong mắt người bình thường chỉ có cảnh tượng nho nhỏ mơ hồ, nhưng ở trong mắt hắn thì vô cùng rõ ràng.
Đập vào mắt Lục Thánh đầu tiên chính là một khe núi khổng lồ vắt ngang hai bờ đông tây, giống như mặt đất đột nhiên có thêm một lỗ thủng kéo dài ra ngoài không biết mấy trăm km.
Chung quanh khe nứt khổng lồ lại kéo dài ra rất nhiều khe nứt nhỏ.
Nhưng đây chỉ là ở trên máy bay nhìn xuống, nếu là ở trên mặt đất thì sợ là khe nứt nhỏ nhất cũng phải dài mấy km, rộng trên trăm mét.
Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ mặt đất giống như thi thể một con rết to lớn có trăm đôi chân, vô số điểm đen nho nhỏ dày đặc từ bên trong thân rết bò ra, tản ra bốn phía.
Mỗi một điểm đen đại biểu cho một con dị thú.
Lục Thánh không thể đếm hết số lượng dị thú, hắn chỉ biết chúng có số lượng cực nhiều.
Mà bên trong thủy triều dị thú tựa như bầy kiến lao ra khỏi tổ này, có từng nhóm nhỏ lực lượng nhân loại đang ngoan cường chống cự, thỉnh thoảng còn tuôn ra từng đoàn tia lửa thiêu rụi một chút điểm đen.
Cảnh tượng này khiến cho Lục Thánh liên tưởng đến một đống lửa sắp cháy hết, bất cứ khi nào nó cũng sẽ bị tắt, luôn có những đốm lửa bắn ra.
"Phòng tuyến mà Du sư tọa trấn thủ đang ở nơi đó." Tần Hoài Hổ đưa tay chỉ về phía một khu vực ô vuông nào đó bên trong chiến trường, quay đầu nói với Lục Thánh: "Chúng ta lát nữa sẽ nhảy vào nơi đó. Máy bay chiến đấu sẽ không hạ cánh, ngài có thể cùng máy bay chiến đấu quay trở về tổng bộ căn cứ của quân khu phía đông."
Lục Thánh hỏi: "Ta có thể đi cùng các ngươi không? Ta muốn thể nghiệm một chút."
Gió thổi không tan giọng nói của Lục Thánh, rất nhiều người trong cabin đều nghe được.
Có không ít binh sĩ dùng ánh mắt kinh ngạc cùng quái lạ nhìn hắn. Một vị đứng ở hàng đầu binh sĩ nói thầm: "Hắn coi đây là khu vui chơi sao? Phía dưới chính là nơi có thể chết người đấy."
Tần Hoài Hổ trừng mắt nhìn binh sĩ kia, hơi do dự một chút, gật đầu nói: "Có thể."
"Các ngươi đi lấy cho vị này một bộ chiến phục, còn có một cái túi nhảy dù."
"Không cần." Lục Thánh lắc đầu nói.
Ánh mắt của hắn rơi vào đôi giày chiến hợp kim màu đen bóng loáng trên chân Tần Hoài Hổ, cười nói: "Ngươi cho ta mượn đôi giày của ngươi là được rồi, nó có chất lượng rất tốt."
"Ách..."
Tần Hoài Hổ sửng sốt một cái, có chút mê man mà chớp chớp mắt.
Đám binh sĩ phía sau cũng đều đầy đầu sương mù, không rõ Lục Thánh nói vậy đến cùng là có ý gì.
Nhưng Tần Hoài Hổ liền đáp ứng rất nhanh.
"Được chứ."
Một binh sĩ vội vã quay trở lại cabin.
Vẻ mặt Lục Thánh trầm tĩnh lại, cúi đầu nhìn mặt đất đang chém giết tưng bừng phía dưới, trong lồng ngực hắn dâng lên từng chút chiến ý, dường như có một ngọn lửa đang cháy trong người hắn.
Cuồng phong thổi bay mái tóc đen bóng của Lục Thánh, lộ ra hình dáng khuôn mặt tuấn tú trong sáng của hắn.
Tiếng nói hung phấn trầm thấp theo gió phiêu tán, Lúc Thánh đã nhảy xuống chiến trường phía dưới.
"Ta chờ ngày này đã rất lâu rồi!"...
Vù!!
Đao cương màu trắng quét ngang ra ngoài, phát tán về phía trước theo hình bán nguyệt.
Mấy con dị thú chắn ở quỹ tích đao cương rống thảm một tiếng, thân thể từ vị trí chính giữa chia ra làm hai, nửa người trên chậm rãi trượt xuống.
Nhưng dù vậy, đám quái vật có ngoại hình dữ tợn này cũng giãy giụa trên mặt đất hơn nửa phút mới hoàn toàn chết đi.
Du Phi Dực cầm trong tay một thanh đại đao hợp kim, trảm kích lung tung trên chiến trường.
Hầu! nhị bất kỳ dị thú nào chắn ở trước mặt hắn cfñna đều bỉ mêt đao cắt đôi.
Tông sư có thể lực siêu phàm, khí huyết tựa như sông lớn biển rộng, thể lực cuồn cuộn không dứt, nhưng nếu ác chiến cường độ cao trong thời gian dài, cho dù là Du Phi Dực thì cũng có chút chống đỡ không nổi.
Phập!!!
Hắn một đao chém chết hai con dị thú nhảy nhót đến trước mặt hắn. Sau đó thân hình hắn lóe lên, trở lại trung tâm chiến hào tạm thời dựng lên từ sân vận động bỏ hoang.
"Hộc hộc hộc..."
Du Phi Dực một tay chống đao, há miệng thở dốc.
"Du sư tọa!"
Lúc này một binh sĩ mặc quân phục chiến đấu lập tức đưa tới một bình nước hành quân cỡ lớn cho hắn.
Du Phi Dực nhận lấy bình nước hành quân, ngửa cổ uống hết sạch sẽ.
Uống nước xong hắn cũng không kịp lau miệng, mà liền gấp gáp mở miệng dò hỏi: "Tiếp viện đâu rồi?"
Binh sĩ gật đầu nói: "Đã có bộ đội tiếp viện đang lục tục chạy tới, hẳn là chiến tuyến căng thẳng sẽ rất nhanh có thể được hòa hoãn."
Du Phi Dực nhíu mày, nói: "Còn tiểu đội tướng tỉnh tới tiếp viện đâu?"
"Hiện tại dị thú cấp sáu bảy cấp đã xuất hiện càng ngày càng nhiều, thậm chí vận khí không tốt sẽ có cả cấp tám, nếu chúng ta không có tiểu đội tướng tinh tiếp viện mà chỉ dựa vào một sư đoàn có binh lực bình thường như chúng ta thì làm sao trấn thủ được?"
"Những võ giả cấp trung cấp thấp phối hợp vũ khí nóng tạo thành phòng tuyến đi chống cự dị thú cấp thấp thì còn được. Nhưng một khi xuất hiện dị thú cấp bảy trở lên, chúng muốn xé mở phòng tuyến này thì liền giống như xé giấy, binh sĩ bình thường có nhiều hơn nữa cũng không thể ngăn cản được chúng."
Trên mặt binh sĩ lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nói: "Quân bộ bên kia nói là chúng ta phải kiên trì, chậm nhất là hai ngày nữa sẽ có tiểu đội tướng tinh đến tiếp viện."
"Vãi lồng!!!" Du Phi Dực hiếm khi nói tục, dùng sức cầm lên đại đao hợp kim, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai ngày cơ à?"