Chương 512: Tình Địch
Chương 512: Tình ĐịchChương 512: Tình Địch
"Hồng Ngọc!"
Lục Thánh và Triển Hồng Ngọc đang trò chuyện, mấy người vừa mới làm kiểm tra kia đã chú ý tới bọn họ.
Nam nhân cao lớn nhìn thấy Triển Hồng Ngọc thì hai mắt lập tức tỏa sáng, sải bước đi tới kêu gọi.
"Lại là một tên Lam Thiên Tứ khác!"
Lục Thánh nhận ra vẻ không kiên nhẫn lộ ra trên mặt Triển Hồng Ngọc thì trong lòng liền sáng tỏ.
Nói thật hắn rất không hiểu Triển Hồng Ngọc, nàng cũng đã lớn tuổi rồi, muốn tìm một vị cao phú soái kém nàng không nhiều lắm gả đi là được rồi, vậy mà còn suốt ngày từ chối.
Nàng muốn làm cái gì?
Đoán chừng là nàng muốn gả cho một vị đại tông sư!
Lục Thánh thầm nghĩ như vậy.
"Tiếu Trạm, thực lực của ngươi tiến bộ rất lớn, ta đã không phải là đối thủ của ngươi." Triển Hồng Ngọc ngoài miệng nói lời chúc mừng, nhưng sắc mặt cùng ngữ khí lại lạnh như băng.
Tuy nhiên vị tướng tỉnh tên là Tiếu Trạm kia cùng Lam Thiên Tứ có chung một đức hạnh. Hắn hết lần này tới lần khác liền ăn được bộ dáng này của Triển Hồng, chịu làm chó liếm cười ha hả nói: "Nào có, nào có. Ta coi như thành đại tông sư thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi. Ta nào nỡ động một ngón tay nhỏ với ngươi chứ."
Chết tiệt! A xì, chết tiệt!
Nghe lời này mà cánh tay Lục Thánh liền nổi da gà, vội vàng đi sang bên cạnh hai bước.
"Hồng Ngọc, ngươi cũng mang người trong tiểu đội của ngươi đến kiểm tra thực lực sao?" Tiếu Trạm cùng mấy người tiểu đội Hổ Hạt dường như rất quen thuộc, hắn chào hỏi vài tiếng rồi sau đó hỏi thăm Triển Hồng Ngọc.
Triển Hồng Ngọc gật đầu, chần chờ một chút rồi ánh mắt nàng rơi vào trên người Lục Thánh đáp: "Ừ, ta còn thuận tiện mang tới đây một vị bằng hữu muốn chứng thực thực lực."
"sồi"
Tiếu Tram đã eớm chú ý tới Luc Thánh vẫn đứng bên canh Triển Hồềna Ngọc. Hai người lúc trước nói chuyện còn có vẻ rất thân mật.
Bây giờ Tiếu Trạm nhìn kỹ Lục Thánh trẻ hơn mình, cao hơn mình, đẹp trai hơn mình, khí chất cũng treo mình lên đánh, còn thực lực thì...
Người có thể đi vào nơi này thì thực lực kém hơn nữa cũng không thể tệ.
Nhất thời có một cỗ cảm giác nguy cơ nồng đậm tràn ngập trong lòng Tiếu Trạm, ánh mắt hắn nhìn Lục Thánh cũng trở nên địch ý cùng bất thiện.
Lục Thánh chú ý tới sắc mặt Tiêu Trạm biến hóa, trong lòng hắn không khỏi nổi giận, đã nghĩ trực tiếp một chưởng vỗ bay tên này, tiện thể đánh bay tơ tưởng của tên này đối với Triển Hồng Ngọc.
Mẹ nó, lại là loại kịch bản cũ tranh giành tình nhân! Các ngươi không thấy phiền sao?
Vẫn là Đông giáo quan tốt!
Ách! Vì sao ta lại nghĩ tới Đông Tình Tuyết?
"Ta đi làm chứng nhận đây."
Lục Thánh mặc kệ gút mắc của hai người kia, hắn lướt qua đám người đi nhanh về phía trụ tinh thể.
Lúc này mấy người đang ngồi ở trên ghế chờ cũng đứng lên, xếp hàng trước Lục Thánh.
Tiểu đội của Tiếu Trạm cùng tiểu đội Hổ Hạt đứng chung một chỗ, nhìn theo bóng lưng Lục Thánh.
"Hồng Ngọc, ngươi sẽ không nghĩ trâu già gặm cỏ non chứ?" Tiếu Trạm hai tay ôm ngực, nghiêm mặt dò hỏi: "Tiểu đội Hổ Hạt các ngươi nói thế nào cũng là tiểu đội tướng tinh cấp A, loại tân binh mới vừa tiến vào quân khu này ngay cả chứng thực thực lực cũng chưa hoàn thành, hắn dựa vào cái gì có tư cách bị các ngươi thu nạp chứ?"
Triển Hồng Ngọc nhìn hắn cười lạnh, hỏi lại: "Ta thích làm trâu già gặm cỏ non thì thế nào? Ngươi theo đuổi ta không tính là trâu già gặm cỏ non à?"
"Ta
Tiếu Trạm theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại nghẹn lời há hốc mồm.
Lúc này phía trước truyền đến một tiếng nổ trầm đục.
Ánh mắt đám người nhìn lại, thì ra là một nhóm người xếp hàng trước Lục Thánh đã bắt đầu kiểm tra. "13,5 triệu điểm chiến lực!"
Nam nhân phụ trách mặc quân trang đứng ở bên cạnh trụ tỉnh thể báo cáo thành tích đạt được.
"Không tệ nha!" Tiếu Trạm lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống để bình luận: "Đội trưởng của tổ đội Thiên Lang, Hàn Linh. Ta còn nhớ rõ hắn lần trước khảo nghiệm chiến lực cực hạn mới hơn 12 triệu điểm. Tiến bộ của hắn rất nhanh."
"So ra hắn vẫn kém ngươi." Triển Hồng Ngọc nhẹ nhàng chen vào một câu.
Tiếu Trạm nhếch miệng cười, cũng không biết hắn có nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của nàng hay không, vậy mà hắn còn cười tủm tỉm trả lời.
"Không thể nói như vậy, nói như thế nào ta cũng là lão làng, Lam Thiên Tứ còn kém ta một đoạn."
"Ta nói này Hồng Ngọc, ngươi đáp ứng ta đi, ngươi đừng chỉ nhìn bề ngoài, lớn lên đẹp trai thì có ích lợi gì chứ, thực lực mới là vương đạo!"
Tiêu Trạm tựa hồ tìm được ý nghĩ, đánh bay câu nói lúc trước của Triển Hồng Ngọc đã đâm hắn.
"Ta gần 80 tuổi thì sao đâu, ta vẫn còn đang ở độ tuổi tráng niên mà."
"Không bao lâu nữa ta sẽ có thể trùng kích Thiên Địa Song Kiều, nói không chừng trước 150 tuổi ta còn có thể vấn đỉnh đại tông sư."
"Tiểu tử kia thì có cái gì? Ngoại trừ diện mạo ra thì phương diện nào hắn có thể so được với ta?"
Tiêu Trạm đưa ngón tay chỉ về phía Lục Thánh đang đứng trước trụ tỉnh thể.
Mấy đội viên trong tiểu đội của Tiếu Trạm cũng phụ họa theo.
"Đúng vậy đó đội trưởng Hồng Ngọc. Đội trưởng của chúng ta cũng không tệ đâu, hắn là đối tượng giao phối đỉnh cấp khó tìm a."
"Đúng đúng đúng!"
"Đậu xanh rau má! Các ngươi nói cái quái gì vậy?"
Tiêu Trạm duỗi chân đạp cái tên vừa nói lung tung kia một cái.
Đám người đang ồn ào thì lúc này, trong tiểu đội Hổ Hạt bỗng nhiên có người thình lình thốt ra một câu.
"Tiếu đội trưởng, nếu người ta lớn lên đẹp trai hơn ngươi, tuổi lại nhỏ hơn ngươi, thực lực còn mạnh hơn ngươi rất nhiều thì sao?"
Người trong tiểu đội Tiếu Trạm liền sửng sốt. Tiếu Trạm quay đầu lại nhìn chằm chằm người vừa mở miệng nói chuyện, bộ dạng giống như lỗ tai nghe lầm, biểu tình khó hiểu dò hỏi: "Ngươi nói cái gì? Tiểu tử kia có thực lực mạnh hơn ta sao? Còn mạnh hơn rất nhiều ư?"
Tiếu Trạm tức cười, bổ sung: "Ngươi là chưa tỉnh ngủ hay là đang chơi ta vậy?"