Chương 521: Ngươi Thích Hắn Đúng Không?
Chương 521: Ngươi Thích Hắn Đúng Không?Chương 521: Ngươi Thích Hắn Đúng Không?
Hai đạo nhân ảnh song song đi tới.
Một nam nhân có hình thể cân xứng, mười ngón tay thon dài, để mái tóc hơi dài. Tuy rằng quần áo của hắn hơi dơ bẩn một chút, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại rất sạch sẽ, có vài phần khí chất lãng tử ngang ngạnh.
Một nữ nhân thì có dáng người cao gầy, đôi chân mặc quần chiến đấu bó sát vừa dài vừa thẳng, mái tóc tùy ý buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn tỉnh xảo, vẻ mặt cùng khí chất của nàng hơi có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Đã về rồi, quân khu thân yêu của ta."
Tần Thiệu Quân dang rộng hai tay làm ra bộ dáng ôm ấp, trên mặt tràn đầy vẻ thả lỏng cùng thích ý.
Đông Tình Tuyết liếc hắn một cái, yên lặng kéo dài khoảng cách với hắn, vẻ ghét bỏ hắn bộc lộ ra mặt.
"Đợi lát nữa tắm rửa xong buổi tối đi tìm Lục Thánh cùng nhau ăn cơm nhé!" Tần Thiệu Quân đem kế hoạch của mình nói với Đông Tình Tuyết: "Ngươi không thành vấn đề chứ?"
Đông Tình Tuyết do dự một chút, lắc đầu nói: "Ta không đi, ngươi đi với hắn đi."
"Vì sao?" Tần Thiệu Quân lập tức kinh ngạc, sau đó nhíu mày nói: "Đông Tình Tuyết, ta phát hiện ngươi gần đây rất không thích hợp nha. Từ sau khi Lục Thánh đến quân khu... À không đúng, phải nói là từ sau khi Lục Thánh tham gia đại hội võ đạo sinh viên toàn quốc thì ngươi liền bắt đầu như vậy rồi. Mỗi lần ta nhắc tới Lục Thánh thì ngươi luôn rất kỳ lạ."
"Hai chúng ta là bằng hữu đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng coi như là thanh mai trúc mã. Ngươi hãy thành thật nói rõ cùng ta đi, ngươi rốt cuộc có thích Lục Thánh hay không?"
"Ngươi mà còn nói bậy thì ta liền khâu lại cái miệng của ngươi đó." Đông Tình Tuyết lạnh lùng nói.
Mấy cái Lục Lăng Tiễn còn dính vết máu dị thú chưa rửa sạch lặng lẽ hiện lên bên người nàng.
Tần Thiệu Quân vội vàng nhảy sang bên cạnh vài mét, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha.
"Ngươi cũng đừng gạt ta, ta từ lúc tiểu học liền bắt đầu yêu đương, nói qua nữ sinh không có một ngàn cũng có mấy trăm, con riêng có đều vài cái. chú? tiểu tâm †r nàv của naưØi chỉ eá naưÈi mù mới nhìn không rai" Đông Tình Tuyết đứng yên tại chỗ, ngực nàng hơi phập phồng, càng ngày càng có nhiều Lục Lăng Tiễn hiện lên, khí tức của nàng đột nhiên lạnh lão.
Tần Thiệu Quân cảm thấy da đầu tê dại, liền muốn chuẩn bị tùy thời chạy trốn, nhưng một giây sau sự lạnh lẽo quanh người Đông Tình Tuyết lại nhanh chóng tan rã, Lục Lăng Tiễn dày đặc cũng hạ xuống.
"Thích thì sao? Không thích thì sao?" Đông Tình Tuyết bình tĩnh hỏi.
Phù...
Tần Thiệu Quân thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận từng li từng tí đi trở về, nói lời thấm thía khuyên nhủ: "Nếu thích thì ngươi đi nói với hắn đi."
"Lục Thánh hiện tại chỉ là tông sư, còn cách Võ Thánh quá xa xôi, nhưng đại tông sư khẳng định là thỏa đáng."
"Loại tiềm lực như vậy ở bên cạnh ngươi ngoại trừ ta thì còn có thể tìm được mấy người?"
Đông Tình Tuyết dùng ánh mắt khó hiểu nhìn xem Tần Thiệu Quân.
Tần Thiệu Quân phảng phất như chưa phát giác mà tiếp tục nói: "Có phải ngươi cảm thấy mình lớn tuổi hơn hắn, thiên phú võ đạo không tốt bằng hắn, tính tình lại xấu, các phương diện của ngươi đều không xứng với hắn, cho nên ngươi mới tự tỉ đúng không?"
Trên trán Đông Tình Tuyết thoáng hiện gân xanh, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn ra tay, hít sâu một hơi chậm rãi nói: "Có một phần là các nguyên nhân này."
"Trời ạ!" Tần Thiệu Quân bỗng nhiên thốt lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Đông Tình Tuyết, thán phục nói: "Đông Tình Tuyết, ta chỉ tùy tiện thử ngươi một chút, nhưng không nghĩ tới ngươi thật sự thích Lục Thánh. Hắn chính là học sinh của ngươi đó, ngươi có biết hành vi này của ngươi gọi là gì không?"
"Tần Thiệu Quân, ngươi đi chết di."
Hơn mười cây Lục Lăng Tiễn đột nhiên bay lên.
Tần Thiệu Quân sắc mặt đại biến, cả người hắn lập tức biến mất, hóa thành một cơn gió điên cuồng né tránh trên đường phố, dẫn tới không ít ánh mắt tò mò của đám người đi ngang qua.
Cho đến khi mấy binh sĩ cầm súng nhanh chóng chạy tới.
"Hai người kia mau dừng tay lại, nơi này nghiêm cấm tranh đấu! Các ngươi có nghe hay không?"
Phù... Đông Tình Tuyết thở ra một hơi thật dài, thu hồi tất cả Lục Lăng Tiễn, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, chúng ta cũng không có đánh nhau, chỉ là đang luận bàn mà thôi."
"Đúng... Đúng... Chỉ là luận bàn."
Cách đó năm sáu mét, thân ảnh Tần Thiệu Quân lại lần nữa xuất hiện, khom lưng chống đầu gối, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển như một con chó.
Binh sĩ tuần tra nghỉ ngờ nhìn xem hai người, cũng không tiện nói gì nữa, chỉ trịnh trọng cảnh cáo: "Luận bàn thì mời hai vị đi tới chỗ thực chiến, nơi này là đường cái nhỡ làm ngộ thương người khác thì làm sao đây?"
"Xin lỗi ạ..."