Chương 539: Võ Giả Cuồng Nhân
Chương 539: Võ Giả Cuồng NhânChương 539: Võ Giả Cuồng Nhân
"Có gì đặc biệt cần chú ý không?" Lục Thánh hỏi Triển Hồng Ngọc.
Triển Hồng Ngọc suy nghĩ nói: "Còn có đám võ đạo cuồng nhân trong địa quật."
"Võ đạo cuồng nhân?"
"Đó là một số võ giả không thuộc quân bộ, quanh năm ở trong địa quật tiềm tu." Triển Hồng Ngọc giải thích: "Rất nhiều vị đều là đệ tử của võ quán, lấy việc truy cầu võ đạo chung cực làm mục tiêu."
"Bởi vì bọn họ cũng ở trong địa quật chém giết dị thú, cho nên quân bộ sẽ không quản bọn họ. Dù sao địa quật cũng không phải do quân bộ định đoạt."
"Những người này có thể sống sót trong địa quật, cho nên về ý chí võ đạo và phương diện thực chiến thì bọn họ thậm chí còn mạnh hơn tướng tỉnh một chút, thực lực rất không tệ."
"Vậy tại sao chúng ta phải cẩn thận với bọn họ?" Lục Thánh dò hỏi.
"Những người này đều luyện võ đến mức sắp nhập ma, chỉ cần có thể đột phá võ đạo cực hạn thì chuyện gì bọn họ cũng đều có thể làm ra."
"Uống nước bẩn, ăn sống thịt dị thú cũng còn đỡ. Một số người thậm chí còn ăn thịt lẫn nhau." Triển Hồng Ngọc lúc nói đến một ít hình ảnh rất không tốt đẹp, sắc mặt nàng liền trở nên khó coi."Bọn họ cho rằng ăn máu thịt của cường giả võ đạo cũng có thể trở nên mạnh hơn. Tất cả bọn họ đều là những kẻ điên!"
"Có tin đồn nói là bởi vì bọn họ quanh năm ở trong địa quật, đã bị hoàn cảnh trong địa quật ảnh hưởng mà trở nên mất nhân tính."
Lục Thánh âm thầm líu lưỡi.
Ăn thịt lẫn nhau sao?
So với sát sinh đạo của Cố Huyền thì những người này mới thật sự là bàng môn tà đạo!
"Cho dù ban đầu bọn họ không cực đoan như vậy, nhưng bọn họ ở quá lâu trong địa quật nên bị thiếu hụt tiếp tế, lúc bọn họ nhìn thấy binh sĩ quân bộ thì sẽ ra tay làm một ít chuyện giết người cướp của."
"Có đôi khi mạng của một vị tông sư thậm chí còn không bằng mấy túi tiếp tế." Triển Hồng Ngọc mang sắc mặt phức tạp bổ sung.
"Ừm, ta biết rồi."
Lic này Luc Thánh đếi với tình hung địa auât đã có chút hiểu biết đai khái.
Bàn chân hắn đạp ga một cái, xe việt dã mãnh liệt lao đi.
"Được rồi, đi thôi."
Giọng nói bình tĩnh của Lục Thánh vang lên trên cánh đồng hoang. Tiếng động cơ không thể che giấu nó, gió đêm cũng thổi không tan nó, và nó truyền rõ ràng vào tai đám người của tiểu đội Hổ Hạt.
Đại hán đầu trọc cùng nam thanh niên anh tuấn đang truy đuổi dã thú lập tức giật mình. Bọn hắn cũng không quản con mồi đã bị đánh chết xa xa, đầu xe vừa quay thì bọn hắn liền nhanh chóng đuổi theo Lục Thánh.
Ba chiếc xe việt dã chạy hơn hai giờ trên vùng hoang dã tối tăm, rốt cục cũng nhìn thấy hình dáng phòng tuyến của địa quật.
Đó là một bức tường phòng ngự làm bằng hợp kim cao hơn năm mét, dài liên miên không dứt.
Cứ cách mấy trăm mét lại có một trạm gác, trên trạm gác sáng đèn và có binh sĩ canh gác.
"Ngốc Hạt!"
Lúc sắp đến phòng tuyến, Triển Hồng Ngọc từ trên xe đứng lên, hướng về phía đại hán đầu trọc hô một câu.
Rất nhanh sau đó, đại hán đầu trọc từ trong xe nhảy ra, nhanh chóng hướng về vị trí phòng tuyến mà phóng di.
Nửa phút sau, đại hán đầu trọc lại chạy như bay trở về, một lần nữa trở lại trong xe.
Sau đó Lục Thánh liền nhìn thấy phòng tuyến hợp kim phía trước chậm rãi mở ra một lỗ hổng, vừa vặn có thể để cho một chiếc xe chạy qua.
Tốc độ của đoàn người không hề chậm lại, vẫn dùng tốc độ gần ba trăm km một giờ để đi qua phòng tuyến.
Sau khi đi qua phòng tuyến, địa quật mục tiêu liền hiện ra xa xa.
Nó cùng các địa quật mà Lục Thánh từng gặp qua không khác nhiều lắm, bộ dáng là một cái khe núi khổng lồ do mặt đất nứt ra.
Xung quanh khe nứt tràn đầy ngọn đèn chiếu sáng. Đêm hôm khuya khoắt mà toàn bộ khe nứt đèn đuốc sáng trưng.
Phía dưới lại là một mảnh đen kịt, phảng phất như ánh sáng đi vào đều bị thôn phệ không còn gì.
"Dừng xe ở chỗ kia đi."
Lục Thánh để cho tinh thần lực phóng xạ ra bốn phía, sau đó hắn tìm lại ở đó.
Năm người đi xuống xe, Lục Thánh nhìn lướt qua trang bị mà đám người mang theo, thản nhiên nói: "Thiết bị trinh sát không cần mang theo, chỉ mang theo tất cả túi tiếp tế."
"Đại nhân, không có thiết bị trinh sát mà vào trong địa quật sẽ rất nguy hiểm..." Triển Hồng Ngọc do dự nói.
Lục Thánh đưa mắt nhìn nàng một cái, sau đó bình tĩnh nói: "Không phải ngươi đã nói thiết bị điện tử ở trong địa quật có thể sẽ bị mất hiệu lực sao? Hơn nữa ngươi đã quên ta là một vị tinh thần niệm sư."
Ba chiếc xe việt dã lặng lẽ bay lên, chúng bay qua đỉnh đầu đám người Triển Hồng Ngọc, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống.
Vâng.
Đám người của tiểu đội Hổ Hạt bây giờ mới nhớ tới điểm này mà bừng tỉnh đại ngộ.
Năm người mang theo túi lớn túi nhỏ nhanh chóng đi về phía địa quật.
Lục Thánh đi trước, đợi đến khi đi tới bên cạnh địa quật, hắn lằng lặng đánh giá địa quật khổng lồ trước mặt.
Trong khe nứt khổng lồ này khắp nơi tràn ngập hắc vụ nhàn nhạt, nó theo không khí lưu động mà chậm rãi chìm nổi.
Ánh sáng chiếu vào hắc vụ sẽ bị thôn phệ, cho nên tầm nhìn vô cùng kém.
Trong hắc vụ thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng gào thét kỳ quái, sau đó liền có thân ảnh dị thú dọc theo vách núi bò lên cực nhanh, hướng về phía xa xa mà lao đi.
Cảnh này để cho Lục Thánh liên tưởng đến sự xuất hiện của ma quật, quỷ quật trong phim sử thi kỳ huyễn mà kiếp trước hắn đã xem qua, bởi vì nó rất tương tự.