Chương 563: Nguy Cơ Rình Rập
Chương 563: Nguy Cơ Rình RậpChương 563: Nguy Cơ Rình Rập
Lúc này ba người đã đi đến tầng 30 của địa quật.
Bọn họ gặp phải dị thú càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng cường đại, ngay cả dị thú cấp tám cũng đã bắt đầu liên tiếp xuất hiện.
Mạnh như Đông Thắng Y mà thần sắc cũng trở nên nghiêm túc.
Chủ yếu là hắn còn muốn che chở Đông Tình Tuyết cùng Lâm Vãn Văn, áp lực so với hắn đi một mình lớn hơn rất nhiều.
“Cực Sát Đao!”
Đông Thắng Y chém ra một đao, mấy con dị thú chắn ở trước mặt ba người như tách ra như từng khối gỗ.
Hắn vừa định thở ra thì đột nhiên thần sắc khẽ biến, thân hình nhanh chóng biến ảo.
Một vệt màu xám từ bên hông hắn lặng lẽ xẹt qua, thiếu chút nữa đã đụng vào người hắn.
Đông Thắng Y nhìn xem chiến phục của mình bị rách một lỗ, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn thẳng về phía Đông Tình Tuyết cảnh cáo.
“Đông Tình Tuyết, vui đùa có chừng có mực. Nếu ngươi làm hại ta bị thương thì ba người chúng ta ai cũng không đi ra được đâu.”
“Ta không thấy."
“Ngươi......"
“Lần này ta thật sự không nhìn thấy!”
Đông Tình Tuyết tiến lên một bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm về mảnh vực sâu màu xám không ngừng phun ra hắc vụ, thần sắc nghiêm nghị nói: "Mảnh vực sâu này chỉ vừa mới xuất hiện, trước đó cũng không tồn tại. Phiền toái rồi."
Đông Tình Tuyết như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt rất khó coi.
Nàng quay đầu nhìn lại đã thấy Đông Thắng Y dùng vẻ mặt khó tin nhìn mình, ngay cả ánh mắt Lâm Vãn Vãn nhìn mình cũng là lạ.
“Tại sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?” Đông Tình Tuyết nhíu mày hỏi.
Lâm Vãn Vãn mang thần sắc phức tạp nói: "Tình Tuyết tỷ tỷ, ngươi vừa mới nói ngươi lần này thật sự không nhìn thấy. Nói cách khác lúc trước ngươi đều là..."
Nửa câu sau Lâm Vẫn Vẫn không dám nói ra. Đông Thắng Y thì mang bộ dáng bị đả kích to lớn, môi đều run rẩy.
“Thân muội...... Thân muội...... Bà mẹ nó ngươi thật sự là thân muội của ta sao?”
Đông Tình Tuyết lập tức đỏ mặt, vẻ mặt luôn luôn lãnh đạm của nàng lúc này cũng trở nên xấu hổ.
Nhưng nàng rất nhanh liền nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: "Vấn đề rất nghiêm trọng! Trong địa quật không ngừng xuất hiện vực sâu mới, thông thường đều là điểm báo địa quật sắp phát sinh bạo động. Chúng ta nên ra khỏi đây càng sớm càng tốt, vì địa quật cấp SS bạo động cũng không phải chuyện giỡn.”
“Nhưng ta còn thiếu vài mẫu vật chưa thu thập xong.” Sắc mặt Lâm Văn Vãn có chút khó xử, nói.
Nàng nhìn thái độ của Đông Tình Tuyết nghiêm túc như thế thì liền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng mặt khác nàng lại không nỡ rời đỉ.
Cuối cùng Lâm Vãn Vấn chỉ có thể đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng về phía Đông Thắng Y.
Đông Thắng Y cũng là tùy ý khoát tay, nhìn Đông Tình Tuyết cười lạnh nói: "Không có việc gì đâu Vấn Vãn, chúng ta tiếp tục đi thôi."
“Đông Tình Tuyết, hiện tại lời mà ngươi nói ra ta một chữ cũng không tin!"
“Hừi”
Đông Tình Tuyết chớp chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết nói cái gì cho phải.
Ẩm!!
Cương khí màu vàng nở rộ, Xích Tỉnh Long Văn Thương quét ngang, mấy con dị thú vừa muốn nhào tới trước mặt Lục Thánh đột nhiên dừng lại, sau đó thân thể chúng đồng loạt tách ra từ vị trí chính giữa.
"Trường thương nửa bước cấp tám phối hợp sát khí của sát sinh đạo gia trì quả là phong mang tuyệt sắc. Ít nhất so với ta tay không chém giết tốt hơn rất nhiều.”
Lục Thánh từ trong ba lô phía sau lưng lấy ra một cái ống trong suốt làm băng chất liệu đặc thù, rồi dùng tỉnh thần lực thu thập mô dịch trên người đống thi thể dị thú cấp bảy bỏ vào trong ống. Lúc trước nhìn người của tiểu đội Hổ Hạt làm qua nhiều lần cho nên hắn cũng học được.
“Kỳ quái!" Lục Thánh bỗng nhiên đưa tay xoa xoa cái trán của mình, nhíu mày nói: "Sao ta luôn có loại cảm giác tâm thần không yên nhỉ?"
Từ khi hắn tiến vào địa quật tới nay, ba cái tế bào Bất Diệt ở trên trán hắn thỉnh thoảng lại chấn động một chút, chúng truyền cho hắn một ít tín hiệu khó hiểu.
"Loại tín hiệu này cũng không phải là thứ vô căn cứ, có thể nó có liên quan đến bản thân ta hoặc là một số người quan trọng bên cạnh ta."
Sắc mặt Lục Thánh trầm xuống.
Tu hành võ đạo sẽ không ngừng đào móc ra đủ loại bảo tàng thần bí khó tin bên trong nhân thể, cũng là võ đạo thần thông, mà dự đoán cát hung cũng là một loại võ đạo tiểu thần thông.
Loại năng lực này ở trên người võ giả bình thường sẽ là dạng trực giác võ đạo, cũng chính là cảm giác đối với nguy hiểm nhạy bén hơn một chút, giúp cho võ giả không bước vào một ít hiểm địa, hay gặp phải một ít đối thủ cường đại không thể chống đỡ.
Mà ba cái tế bào Bất Diệt của Lục Thánh đã có cấp độ sinh mệnh sớm vượt qua võ giả bình thường, do đó loại năng lực này cũng được tăng cường phóng đại rất lớn.
Chẳng những hắn có thể biết trước nguy hiểm cho mình, mà ngay cả quỹ tích tương lai của người bên cạnh hắn cũng đều biết được đại khái.
"Đáng tiếc là tín hiệu quá mơ hồ, căn bản tìm không ra ngọn nguồn cụ thể ở đâu?"
Lục Thánh có chút bất đắc dĩ, ngón tay khẽ nhấn vào giữa trán.
Cách này giống như khi tín hiệu TV không tốt liền dùng sức đập vào vỏ ngoài TV, với ý đồ để cho tín hiệu của ba cái tế bào Bất Diệt truyền ra rõ ràng hơn một chút.
Lục Thánh cũng không biết rốt cuộc là mình hay là người quan trọng nào bên cạnh mình gặp phải nguy hiểm.
Trong lòng hắn coi trọng rất nhiều người như là cha mẹ và em gái hắn, Đông Tình Tuyết, Tần Thiệu Quân, Lưu Khải Minh, Lâm Trạch,...
Nếu hắn đi điều tra tất cả bọn họ thì sẽ hao phí không ít công phu.
Tín hiệu trong địa quật yếu ớt nên điện thoại di động cũng không gọi được, muốn nhắn tin cũng vô cùng gian nan, hắn muốn kiểm tra cũng không kiểm tra được. không kịp." Lục Thánh thầm nhủ.