Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 572 - Chương 572: Lục Thánh Tới

Chương 572: Lục Thánh Tới Chương 572: Lục Thánh TớiChương 572: Lục Thánh Tới

"Lập tức triệu tập tiểu đội tướng tỉnh đi tới địa quật tìm kiếm tung tích hai người kia." Ngu Tỉnh Hải cắn răng hạ lệnh.

Địa quật cấp SS bạo động cấp mười so ra vẫn kém hơn lửa giận của một vị Võ Thánh cấp 9.

"Vâng."

Sĩ quan phụ tá nhận lệnh và nhanh chóng rời đi.

Nhưng không lâu sau vị sĩ quan phụ tá này vội vã trở lại.

"Có chuyện gì vậy?"

"Bẩm báo tư lệnh, Đông Thắng Y đi ra rồi!"

"Lập tức điều tra tình hình hiện trường!"

Rất nhanh sau đó, băng ghi hình vệ tỉnh theo dõi tình hình chiến đấu bên trong địa quật cấp SS đã hiện ra trước mặt Ngu Tỉnh Hải.

Chỉ thấy bên trong hình ảnh chiến trường phòng tuyến bình thản ngày xưa đã bị dị thú và lửa đạn tuôn ra như thủy triều bao phủ.

Mà ở trong một mảnh chém giết này có đao quang màu trắng như giao long nổi lên tung hoành tứ phía, ở trên chiến trường đánh ra một vùng trống không.

Trong vùng trống không này có một nam thanh niên cầm đao chậm rãi đi về phía phòng tuyến.

Ở phía sau thanh niên còn gắt gao đi theo một thiếu nữ cả người bao phủ ở trong kim quang cùng với mười vị tướng tinh bộ dáng hơi có vẻ chật vật.

"Là bọn họ!" Ngu Tinh Hải nhìn chằm chằm vào màn hình, sau đó vội vàng nói ra: "Dẫn ta đến hiện trường!"

"Vâng!"

Năm phút sau, Ngu Tỉnh Hải rốt cục đã ở trên chiến trường phòng tuyến tận mắt nhìn thấy Đông Thắng Y bình an thoát khỏi hiểm cảnh.

"Không sao, không sao... Bọn họ không có việc gì là được rồi."

Ngu Tỉnh Hải thở dài một hơi nói ra, trái tỉm đang treo lơ lửng cũng hoàn toàn buông xuống.

Đông Thắng Y và Lâm Vãn Vấn đều không bị thương, hai người này không chỉ bình an từ trong địa quật đi ra mà còn nhân tiện dẫn ra ba tiểu đội tướng tỉnh bị hãm sâu trong địa quật. Ngu Tỉnh Hải thậm chí phải cám ơn Đông Thắng Y.

"Nhưng bọn họ làm sao vậy?" Ngu Tỉnh Hải hơi do dự, nhỉ giọng hỏi sĩ quan phụ tá bên cạnh.

Đông Thắng Y và Lâm Vấn Văn sau khi từ trong địa quật đi ra liền ngồi bệt dưới đất, bộ dáng thất hồn lạc phách.

Lâm Vãn Vấn dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng Đông Thắng Y thân là đệ tử của Võ Thánh, thiên tư yêu nghiệt, tâm tính ý chí của hắn lại có thể kém như vậy sao?

Ngu Tỉnh Hải tất nhiên không tin.

"Hình như là do một người đi cùng bọn họ vào địa quật đã chết ở bên trong, không thể trở về." Sĩ quan phụ tá nhỏ giọng giải thích.

Ngu Tỉnh Hải hỏi: "Người không thể trở về là ai?"

"Là em gái của Đông Thắng Y, Đông Tình Tuyết."

Ngu Tỉnh Hải nghe đến đó thì ánh mắt lập tức buông lỏng. Chỉ cần không phải nhân vật có bối cảnh lớn thì có chết cũng không sao.

Trên chiến trường nào có chuyện không có người chết? Tông sư cấp 7 đều thường xuyên ngã xuống huống chỉ là một vị giáo quan nho nhỏ.

Ngay lúc Ngu Tỉnh Hải đang cân nhắc có nên đi lên an ủi hai người kia vài câu hay không, đúng lúc này có một giọng nói vang dội lạnh lùng lấn át cả tiếng chém giết sôi sùng sục và tiếng bom đạn trên chiến trường.

Giọng nói này tựa như thiên uy, giống như sấm rền cuồn cuộn truyền đến.

"Đông Thắng Y ở đâu?"

Tất cả mọi người đều theo bản năng quay đầu nhìn lại, bao gồm cả Ngu Tinh Hải cũng vậy.

Trong nháy mắt, đồng tử cả đám đều co rút lại. Chỉ thấy một đạo thân ảnh tựa như sao băng từ trên trời nhanh chóng lao xuống.

Ẩm!!!

Một tiếng nổ nặng nề vang lên trước mặt mọi người.

Mặt đất phòng tuyến do sắt thép tỉnh khiết tao ra liền bị nện thành một cái hố to, mặt đất chấn động, bụi đất mù mịt.

Một đạo nhân ảnh từ trong hố to chậm rãi đi ra. Đó là một nam thanh niên dung mạo tuấn mỹ, tay cầm trường thương, toàn thân tỏa ra nhuệ khí ngập trời.

"Ngươi là..." Ngu Tỉnh Hải nhíu mày, vừa định mở miệng hỏi thăm thì nam thanh niên tuấn mỹ liền nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Trong đôi mắt thâm thúy lạnh như băng của người tới bắn ra hàn ý thấu xương, mơ hồ có núi thi biển máu hiện ra.

Dù cho Ngu Tỉnh Hải thân là đại tướng đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng dưới ánh mắt này trong lòng hắn cũng không khỏi khẽ run lên, theo bản năng lui về phía sau nửa bước.

"Đông Thắng Y!"

Ánh mắt Lục Thánh tập trung vào nam thanh niên tóc dài rối bù đang ngồi bệt dưới đất, chật vật chán nản.

Đông Thắng Y ngẩng đầu nhìn Lục Thánh, ánh mắt mờ mịt tựa như người mất hồn.

"Đông Tình Tuyết ở đâu?" Lục Thánh bình tĩnh hỏi.

Cái tên này dường như chạm đến nổi lòng của Đông Thắng Y, hắn cùng nữ sinh đáng yêu Lâm Vãn Vãn ngồi bên cảnh biểu tình dại ra, thân thể cả hai khẽ run lên.

Ánh mắt hai người tập trung ở trên người Lục Thánh, vành mắt Lâm Vãn Vãn nhanh chóng phiếm hồng, sau đó nhịn không được khóc rống lên.

Lục Thánh thấy vậy liền hiểu, hắn không hỏi gì nữa.

Lục Thánh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói ra: "Ngươi mang Đông Tình Tuyết vào địa quật nhưng lại không mang được nàng ra. Chuyện này ngươi không thể đổ trách nhiệm cho người khác, cho dù ngươi là anh trai của nàng."

"Không phải ngươi đang muốn chứng thực võ đạo sao? Chờ ta mang Đông Tình Tuyết trở về ta sẽ tự tay cắt đứt võ đạo chi lộ của ngươi!"

Lục Thánh gẵn ra từng chữ như đóng đỉnh.

Nói xong hắn liền xoay người lại, bàn chân hơi dùng sức.

Ẩm!!

Sóng khí màu trắng mắt thường có thể thấy được nổ tung, trên mặt đất lại có thêm một cái hố nông.

Thân ảnh Lục Thánh phóng lên trời như đạn pháo, lao nhanh về phía địa quật.
Bình Luận (0)
Comment