Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 576 - Chương 576: Dò Tìm Lối Thoát

Chương 576: Dò Tìm Lối Thoát Chương 576: Dò Tìm Lối ThoátChương 576: Dò Tìm Lối Thoát

“Khụ khụ......"

Đông Tình Tuyết lại ho khan vài tiếng.

Không khí trong cơ thể dị thú thật sự là quá vẩn đục, phỏng chừng nếu như nàng không phải là võ giả cấp sáu, tố chất thân thể cường hãn hơn xa người bình thường, vậy lúc này nàng đã sớm bị trúng độc mà chết.

Hiện tại Đông Tình Tuyết đang điều khiển một cây lục lăng tiễn không ngừng đào móc trên vách thịt, với ý đồ đào ra một cái lỗ để cho nàng chui ra.

Nhưng Lục Lăng tiễn tuy rằng có lực xuyên thấu không tệ, nhưng diện tích lại quá nhỏ, mà vách thịt của dị thú cấp 8 lại quá mức rắn chắc, lục lăng tiễn của Đông Tình Tuyết không thể đâm vào vách thịt quá sâu.

Vách thịt hai bên rất nhanh liền nhúc nhích, mạnh mẽ thôn phệ Lục Lăng tiễn.

Đôi mắt Đông Tình Tuyết chớp động, không nói gì, chỉ trầm mặc xuống, đây là vũ khí cuối cùng trên người nàng.

Đông Tình Tuyết từ trước đến nay không phải là một nữ nhân dễ dàng buông tha, nhưng lúc này trong lòng nàng vẫn không khỏi sinh ra vài phần tuyệt vọng thật sâu.

“Đoán chừng ta thật sự phải chết ở chỗ này...... Đông Tình Tuyết cúi đầu tự nói một câu.

Nàng đối với Đông Thắng Y cũng không có oán hận gì, cũng không có gì không cam lòng hay sợ hãi. Nàng chỉ cảm thấy có một chút tiếc nuối.

Đông Tình Tuyết đưa tay sờ soạng trên người, lấy điện thoại di động từ trong túi ra mở màn hình lên, trong bóng tối lóe lên một trận ánh sáng nhàn nhạt.

Pin của điện thoại di động vẫn còn sung túc, đáng tiếc là tín hiệu vẫn ở trạng thái "tìm kiếm", internet cũng không có.

Đông Tình Tuyết ở trong danh bạ lấy ra phương thức liên lạc của một người rồi nhấn vài lần, nhưng cũng không thể gọi ra ngoài.

Sắc mặt của nàng vẫn bình thản, cũng không có thất vọng, bởi vì điều này vốn là chuyện trong dự liệu của nàng.

Đông Tình Tuyết lại mở ra phần mềm chat, nhấn vào khung chat của một người.

Nàng suy nghĩ một chút, hai tay cầm điện thoại di động bắt đầu đánh chữ.

Ánh sáng trên màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp của Đông Tình Tuyết.

Nàng chăm chú gõ vào màn hình điện thoại viết ra một phong thư dài, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu suy tư một chút.

Ngày thường Đông Tình Tuyết rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như dùng băng đá điêu khắc ra.

Hiện tại tầng băng kia đang lặng lẽ hòa tan, khí chất trở nên nhu hòa, mặt mày ôn nhu, cực kỳ giống thiếu nữ trong tranh sơn dầu.

Có đôi khi Đông Tình Tuyết sẽ đột nhiên cười một chút, tựa hồ là nhớ tới chuyện gì đó thú vị tốt đẹp.

Axit dạ dày chảy róc rách dưới chân nàng làm phát ra tiếng nước sôi xèo xèo.

Xúc tu xấu xí vẫn đập liên tục vào tấm bình phong tỉnh thần lực quanh người nàng giống như hoa oải hương phiêu theo gió.

Đông Tình Tuyết như không phải trốn trong cơ thể dơ bẩn chật chội của dị thú, mà là tĩnh tọa trên bãi cỏ mùa hè vào ban ban đêm, trên đầu nàng là một mảnh tỉnh không tuyệt đẹp, bên tai nàng là từng làn gió mát, trước mắt nàng là những con đom đóm tùy ý bay múa.

Thời gian trôi qua từng chút một, phong thư dài mà Đông Tình Tuyết viết cho người nào đó cuối cùng cũng kết thúc.

Nàng nhẹ nhàng click để gửi, bài viết chui vào khung xanh, một vòng tròn nho nhỏ đang không ngừng xoay tròn trên màn hình điện thoại.

Điều này rất hợp tâm ý của Đông Tình Tuyết. Nếu như có thể gửi đi thì nàng ngược lại là không dám.

Đông Tình Tuyết nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, trong mắt nàng không có một chút tiếc nuối.

Lúc này Đông Tình Tuyết bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, bởi vì không khí trong cơ thể dị thú đã sắp tiêu hao hầu như không còn, lá chắn tinh thần lực bảo vệ nàng cũng chỉ còn lại một tầng mỏng manh.

Những xúc tu quen ăn thịt thối kia đã sớm thèm nhỏ dãi Đông Tình Tuyết hồi lâu, lúc này chúng điên cuồng quấn quanh lá chắn tỉnh thần lực, từng chút một che phủ nàng.

Đông Tình Tuyết an tĩnh nằm xuống, mí mắt rũ rượi, ý thức của nàng dần dần trở nên mơ hồ.

Đôi môi của Đông Tình Tuyết hơi khép lại, nàng không còn nghe thấy Nếu như lúc này có người kề sát tai vào miệng của nàng thì sẽ có thể nghe ra loáng thoáng, nàng đang một mực lặp lại hai từ Lục Thánh.

Đáng tiếc ta cuối cùng không thể gặp mặt hắn lần cuối!

Đông Tình Tuyết khẽ thở dài trong lòng một tiếng, tầm mắt nàng dần dần tối lại, ý thức chậm rãi trầm mê.

Đúng lúc này, trong tầm mắt của Đông Tình Tuyết đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng.

Đây là ánh sáng lúc hấp hối sao?

Đông Tình Tuyết cũng không để ý, ý thức của nàng cũng trầm mê càng nhanh, mà luồng ánh sáng đó cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng nó đã trở nên chói mắt.

Tê tê tê!!!

Âm thanh cổ quái vang lên bên tai Đông Tình Tuyết.

Lúc đầu nó rất yếu ớt và cũng rất xa xôi, nhưng rất nhanh nó liền đến gần và trở nên chói tai.

Không khí trong lành tràn vào, Đông Tình Tuyết mạnh mẽ đứng dậy giống như đang ngủ say mà bị người đánh thức.

Rống!!!

Chỉ chỉ chỉ!!!

Rất nhiều âm thanh ồn ào chui vào màng nhĩ của Đông Tình Tuyết, đó là vô số tiếng gào thét thảm thiết của đám dị thú.

Mà luồng ánh sáng mà nàng nhìn thấy lúc hấp hối kia cũng đã hiện ra trước mắt nàng.

Đông Tình Tuyết nhìn thấy vách thịt trước mặt mình đang từng chút một tách ra hai bên, giống như có người ở bên ngoài dùng sức xé vách thịt ra hai bên vậy.

Những xúc tu mọc trên vách thịt giống như phát điên mà toàn bộ co quắp lại.

Giây tiếp theo......

Gréc!!!

Nương theo một tiếng gào thét thê lương, vách thịt hoàn toàn bị tách ra hai bên, ánh sáng mãnh liệt xuyên vào.

Đông Tình Tuyết mở to hai mắt, nàng nhìn thấy một thanh niên tuấn vĩ toàn thân tỏa ra kim quang nhàn nhạt, hai tay hắn đang chống đỡ vách thịt máu chảy đầm đìa rồi thả người nhảy vào. Hắn vươn ra một tay về phía Đông Tình Tuyết, đôi mắt sáng rực, trên mặt mang theo nụ cười.

“Bà xã, ta tới đón ngươi về đây!”

Ong ong ong!

Trong phút chốc, Đông Tình Tuyết giống như bị lôi điện đánh trúng, cả người nàng đứng sững sờ tại chỗ không nhúc nhích.
Bình Luận (0)
Comment