Chương 610: Đại Nhân Vật
Chương 610: Đại Nhân VậtChương 610: Đại Nhân Vật
Nhìn cảnh mùa đông lạnh lẽo lướt qua ngoài cửa sổ, Lục Thánh đột nhiên nhận ra tính cách của mình đã có sự thay đổi vi diệu.
"Trái tim của ta tựa hồ đã trở nên cứng rắn hơn không ít. Nếu như vậy mà có thể bảo vệ tốt hơn những người bên cạnh mình thì ta sẽ trở nên cứng rắn hơn một chút." Lục Thánh thầm nghĩ trong lòng.
Xoet!!I
Cánh cửa nhỏ nối liền buồng lái phía trước toa xe đột nhiên mở ra, một nam thanh niên quan quân cầm điện thoại di động thò nửa người vào, thì thầm bên tai thiếu tướng của quân khu Đông Ninh ngồi đối diện Lục Thánh một hồi.
Thần sắc thiếu tướng của quân khu Đông Ninh nhất thời biến đổi, có chút khó coi báo cáo với Lục Thánh: "Lục đại tướng, cảnh vệ viên Lý Điệp đi theo ngài vừa mới nằm trên đường ray tự sát."
Lục Thánh giả bộ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng hỏi vài câu đơn giản với thiếu tướng của quân khu Đông Ninh, sau đó hắn liền kết thúc đề tài và làm ra vẻ mặt hơi trầm xuống.
Trên thực tế trong lòng Lục Thánh lại không hề có chút gợn sóng nào, dù sao đây cũng là chuyện trong dự liệu của hắn.
Lúc này Lục Thánh đột nhiên cảm giác được sáu cái tế bào Bất Diệt trên trán hắn truyền tới tín hiệu giống như lần trước Đông Tình Tuyết gặp phải nguy hiểm trong địa quật.
Sau khi số lượng tế bào Bất Diệt tăng lên sáu cái, loại điềm báo này đã trở nên rõ ràng hơn không ít.
Lục Thánh có thể biết được điềm báo này là về bản thân hắn, còn có người nhà của hắn.
Nhưng tín hiệu này trước mắt còn rất yếu ớt, không có mãnh liệt như lần trước.
Xem ra sau khi Lý Điệp đầu độc ta thất bại thì Liên Tố đã dùng thủ đoạn khác với ta!
Lục Thánh bình tĩnh suy nghĩ, sau đó đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa trán của mình rồi hỏi thiếu tướng của quân khu Đông Ninh.
"Còn bao lâu nữa thì đến nhà của ta?"
Thiếu tướng của quân khu Đông Ninh hỏi thăm nhân viên trong buồng lái, rất nhanh hắn liền nhận được hồi âm: "Nửa giờ nữa sẽ tới." Lục Thánh gật đầu, lấy điện thoại di động ra bấm số của Đông Tình Tuyết.
Điện thoại kết nối, truyền đến giọng nói tùy ý của Đông Tình Tuyết.
"A lô,"
"Tuyết Nhi, là ta. Ngươi giúp ta một việc được chứ?"
Lục Thánh nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh phản chiếu trên cửa sổ xe xẹt qua cực nhanh, kéo thành từng đường lạnh băng trong mắt hắn.
Liên Tố đúng không? Ngươi đã muốn chơi thì ta dứt khoát cùng ngươi chơi đến cùng!
Chúng ta giải quyết một lần cho xong đi...
Trong tiểu khu Hoa phủ, tại bên ngoài biệt thự của Lục gia Lục gia có hơn mười chiếc xe ô tô màu đen xếp hàng chỉnh tề.
Chiếc xe đầu tiên có gắn một lá cờ nhỏ, biển số xe là Đông - D1001 đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người.
Lục gia lại lần nữa trở thành tiêu điểm vây xem của không ít người trong tiểu khu.
Bất cứ ai đã từng trải qua sự kiện xe diễu hành mừng võ trạng nguyên Đăng Long bấm còi 9 lần thì đều biết.
Đốc tỉnh của tỉnh Đông Ninh lại lần nữa đến thăm Lục gia.
"Chúng ta ngồi nói chuyện một chút nhé."
Hạ Bình Nam vẫn là mặc một thân trang phục Tôn Trung Sơn đứng ở phòng khách của Lục gia, cười ha hả kêu gọi vợ chồng Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân ngồi xuống, giống như hắn mới là chủ nhân của ngôi nhà này.
"Đầu là bạn cũ mà còn câu nệ như vậy làm gì?" Thị trưởng kiêm Chủ tịch hiệp hội võ giả của thành phố Bạch Hà, Tiêu Ngọc Hà hỏi.
Trên cơ bản các nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố Bạch Hà đều đến đông đủ, so với lần trước Lục Thánh chúc mừng làm võ trạng nguyên đăng long còn náo nhiệt hơn vài phần.
"Ai da, Hạ đốc tỉnh, sao ngài lại tự mình đi một chuyến vậy?" Hai vợ chồng Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân lộ ra vẻ mặt kích động vui sướng, hỏi.
Lục Đại Hải vỗ trán một cái, cấp bách gào thét thúc giục Lục Khinh Hòa đứng ở một bên: "Tiểu Hòa, mau đi pha trà cho khách!"
"Vâng!"
Lục Khinh Hòa đáp một tiếng rồi lộp bộp chạy đi. Hạ Bình Nam ngồi xuống ghế sô pha, cười nói: "Hôm nay có một vị đại nhân vật của quân khu đến thành phố Bạch Hà nên ta phải đi tiếp đãi. Ta nghĩ đã lâu không tới bái phỏng chư vị nên liền tiện đường tới đây. Nào ngờ lại trùng hợp Lục Thánh hôm nay cũng về nhà."
"Hạ Bình Nam ta thật là có lộc ăn a! Hôm nay ta lại có thể thưởng thức các món ngon của Lục phu nhân rồi. Lần trước làm khách ở đây đã để cho ta nhớ mãi."
Trịnh Ngọc Phân dung quang đầy mặt, vừa ngượng ngùng vừa mừng rỡ, nói: "Hạ đốc tỉnh là ngày thường đều ăn sơn hào hải vị, thỉnh thoảng ăn chút cơm rau dưa nhà chúng ta một lần nên sẽ cảm thấy mới mẻ, chứ ta nào có tay nghề gì."
"Nếu ngài không chê thì mỗi ngày đều đến đây, ta sẽ mỗi ngày làm đồ ăn cho ngài."
Hạ Bình Nam cười nói: "Lục phu nhân khiêm tốn rồi, ngươi có thể sinh ra một vị võ trạng nguyên đăng long chính là có đại công cho nền võ đạo toàn quốc."
Đám người ngồi ở trên ghế sô pha tán gấu.
Hạ Bình Nam có thân phận đốc tỉnh mà còn là võ đạo tông sư, nhưng hắn cùng hai người Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân nói chuyện lại không có một chút kiêu ngạo, bầu không khí trong phòng khách rất vui vẻ hòa hợp.
Chủ yếu là do vị kỳ lân tử Lục Thánh của Lục gia thật sự là quá chói mắt, khiến cho Hạ Bình Nam đặc biệt coi trọng.
Thậm chí hắn còn không tiếc thời giờ trước khi tiếp đãi đại nhân vật của quân khu để đặc biệt chạy đến Lục gia ăn chực một bữa cơm.