Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 641 - Chương 641: Ác Mộng

Chương 641: Ác Mộng Chương 641: Ác MộngChương 641: Ác Mộng

"Liên Tố. .. Liên Tố. . ."

Từng đợt tiếng kêu nhỏ nhẹ đem Liên Tố từ trong nửa mê nửa tỉnh tỉnh lại.

Liên Tố mở mắt ra, một tay đỡ trán, nhẹ nhàng lắc lắc cái đầu hỗn loạn, ngẩng đầu hướng về phương hướng âm thanh truyền tới nhìn lại.

"Ai kêu ta đó?"

Vừa nhìn một cái thì Liên Tố liền sợ hết hồn, kém chút nữa nhịn không được thét lên một tiếng chói tai.

Chỉ thấy một gã nam nhân tướng mạo âm trầm, toàn thân máu me dầm dề đang đứng ở bên giường nàng, cười tủm tỉm nhìn xem nàng.

"Liên Tế Bắc, không phải ngươi đã chết rồi sao?" Liên Tố sắc mặt trắng bệch, điên cuồng rúc về phía sau, hỏi.

Nam nhân máu me dầm dề trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh, lẩm bẩm nói: "Đúng a, ta đã chết rồi mà, ngay cả đầu của ta cũng bị mất."

Nói xong cái đầu nam nhân liền nổ tung một phát, các loại dịch thể văng ra đầy mặt và đầy người Liên Tố.

Liên Tố thần sắc dại ra mấy giây, thân thể nàng khẽ run lên. Sau đó tại giây kế tiếp, cả người nàng từ chỗ yết hầu đến tận họng bộc phát ra một trận tiếng thét chói tai.

"Án"

Liên Tố mãnh liệt từ trên giường thức dậy, thở hổn hển hồng hộc từng ngụm lại từng ngụm, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh.

"Thì ra chỉ là một cơn ác mộng. . ." Liên Tố nhìn xem gian phòng quen thuộc, nội tâm nàng rốt cuộc an định lại.

Có thể tưởng tượng ra giấc mộng vừa rồi đã làm cho sắc mặt Liên Tố càng thêm trắng bệch. Nàng dĩ nhiên lại nằm mơ thấy Liên Tế Bắc đã chết.

Thực sự là gặp quỷ mài!

Là bởi vì gần nhất ta hay suy nghĩ làm thế nào trả thù tiểu tử đã giết chết Liên Tế Bắc, nên mới đưa đến ta gặp phải cơn ác mộng này sao?

Liên Tố lắc đầu, đem tâm tình hơi bình phục lại một ít, sau đó mở miệng hô: "Người đâu, ta muốn uống nước!"

Như thường ngày, không qua mấy giây đã có người hầu cúi đầu bưng ly nước cấp tốc chạy vào. "Phu nhân, uống nước."

Liên Tố nhàn nhạt gật đầu, tiếp nhận lý nước uống một ngụm.

"Sao ta lại cảm thấy nước này có mùi vị vừa lạnh vừa tanh nhỉ?"

"Đây là loại nước gì?"

Liên Tố nhíu mày nhìn kỹ lại ly nước, nàng liền thấy trong ly nước là một mảnh huyết sắc, còn có một con mắt nhấp nhô ở bên trong.

Liên Tố lập tức thả rơi ly nước, sợ đến cả người run rẩy.

Lúc này người hầu đứng ở trước mặt nàng vẫn luôn cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt cười tự giễu, thiếu mất một con mắt, nhẹ giọng nói với Liên Tố: "Liên cô cô, máu của ta uống có ngon không?"

Liên Tố tựa như bị điên mà hét to lên.

"ÁIIỊn

Liên Tố lần thứ ba từ trên giường tỉnh lại, lại là gian phòng mà nàng quen thuộc. Nhưng bên trong gian phòng quen thuộc này lại lộ ra một mùi vị chế chóc quỷ dị.

Liên Tố y như con thỏ bị sợ mà ngắm nhìn chung quanh, cẩn thận từng li từng tí đi xuống giường.

Nhưng nàng chưa kịp làm ra động tác kế tiếp thì liền cảm thấy hoa mắt, có hai bộ thân thể không đầu, máu me dầm dề đứng ở trước mặt nàng.

"Liên Tố."

"Liên cô cô."

"Nhanh đi theo chúng ta nào... ."

Hai đôi tay máu me hướng về phía Liên Tố chộp tới, Liên Tố kêu to, thần tình tan vỡ.

Ánh trăng như nước chiếu vào sàn nhà trong gian phòng, lưu lại một mảnh sáng tỏ.

Phân thân của Lục Thánh an tĩnh đứng ở trong gian phòng, nhìn xem Liên Tố nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, biểu tình thống khổ vặn vẹo thân thể, tứ chỉ cuồng loạn, phảng phất như đang trải qua một hồi ác mộng.

Không đúng! Chuẩn xác mà nói đây là một hồi lại một hồi ác mộng!

"Dùng tỉnh thần huyễn cảnh đi đối phó với một cái võ giả cấp 6 có tỉnh thần cực kỳ không ổn định, hơn nữa còn là một nữ nhân thì quả thực là không quá ung dung."

"#ïẩii chết nàv cñng coi như †a cá đầv đủ thành ý" Ở một hồi lại một hồi ác mộng không bao giờ kết thúc, bị nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng dẫn vặt đến khi tinh thần tan vỡ mà chết.

Đây cũng là thủ đoạn quỷ bí nhất, không lưu lại vết tích mà Lục Thánh có khả năng nghĩ tới, và cũng làm cho Liên Tố chết thống khoái nhất.

"Đối với một nữ nhân rắn rết năm lần bảy lượt muốn đưa ta và gia đình ta vào chỗ chết, ta vì sao phải có tâm tồn thương hại nàng?"

Ta tàn nhẫn sao? Có lẽ vậy!

Nhìn xem Liên Tố nằm ở trên giường không ngừng vặn vẹo, dấu hiệu sinh mệnh từng bước suy nhược, Lục Thánh tự giễu cười một tiếng.

"Ta cũng không phải là Thánh Nhân, ta chỉ là một người bình thường có chút tỉnh thần trọng nghĩa, thỉnh thoảng sẽ nhiệt huyết xông lên đầu, tâm nhãn cũng không lớn mà thôi."

Bên trong gian phòng đã sớm bị Lục Thánh dùng Tinh Thần lực bố trí bình chướng, động tĩnh bên trong sẽ không truyền ra bên ngoài.

Lục Thánh cứ như vậy bình tĩnh đứng ở bên giường Liên Tố, nhìn xem nàng từ thống khổ chậm rãi biến thành tan vỡ, rồi đến chết lặng, dại ra.
Bình Luận (0)
Comment