Chương 713: Thần Linh Thật Sự Tồn Tại?
Chương 713: Thần Linh Thật Sự Tồn Tại?Chương 713: Thần Linh Thật Sự Tồn Tại?
"Hộc hộc hộc hộc..."
Nepson mãnh liệt từ trong giấc mộng tỉnh lại, người đầy mồ hôi, giống như vừa mới vớt lên từ trong nước.
Nepson lại không để ý chút nào, vẫn đắm chìm trong giấc mộng vừa nãy.
"Thật là một giấc mơ kỳ diệu và tuyệt vời, tựa như sử thi huyền thoại."
Nepson hồi tưởng lại, hắn ngoài ý muốn phát hiện từng cái hình ảnh thậm chí từng cái chỉ tiết đều rõ mồn một trước mắt, nhất là thanh niên trong mộng giống như mặt trời chói mắt kia, càng là để cho hắn khắc sâu trí nhớ, trong miệng không khỏi phát ra lời cảm thán.
"Có lẽ đó là sự mặc khải mà Thượng Đế đã ban cho ta từ trong bóng tối, ta nên ghi lại ngay lập tức."
Nepson đẩy những cuốn sách lộn xộn trên bàn ra, tìm giấy bút rồi bắt đầu nhanh chóng ghi lại giấc mơ của mình.
Không đợi hắn viết mấy chữ, cái bàn đột nhiên hung hăng lắc lư một cái, bút máy ở trên giấy vẽ ra một đường màu đen thật dài.
"Đáng chết!"
Nepson nóng nảy nhảy dựng lên, nhíu mày dứt khoát thu hồi giấy bút rồi từ trong phòng nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắn đi tới boong tàu, nhìn thấy rất nhiều thủy thủ cùng võ giả Hoàn Ấn đang vội vàng chạy tới mũi tàu.
Nepson tiện tay gọi lại một gã thủy thủ da đen, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thủy thủ da đen mang vẻ mặt khẩn trương nói: "Thưa giáo sư Nepson tôn kính, có người nói rằng con tàu đã đâm vào một tảng băng trôi!"
"Cái gì?!"
Thần sắc Nepson căng cứng, vội vàng chạy về phía mũi tàu.
Thân tàu bị hao tổn là chuyện nhỏ, nhỡ đâu chậm trễ tiến độ nghiên cứu khoa học của hắn thì mới thật sự là chuyện hỏng bét.
Khi Nepson chạy đến mũi tàu, hắn phát hiện có không ít người đang ngồi vây quanh, có rất nhiều người mặc đồ lặn nhảy xuống nước.
Trên boong tàu, hai nam nhân có dáng người khôi ngô, khí tràng cường đại đang đứng ở đó, thuyền trưởng cùng thuyền phó đều khúm núm "Giáo sư Nepson đến rồi!"
Nepson xuất hiện khiến cho mấy người chú ý.
Trong đó có một gã đại hán có khí chất hơi ngả ngớn cười cười, thoải mái nói: "Các ngươi trực tiếp cùng hắn báo cáo đi, dù sao hắn cũng là chủ đoàn, chúng ta phải trở về."
Hai gã nam nhân cùng Nepson chào hỏi rồi trực tiếp đi lướt qua hắn và rời khỏi boong tàu.
Nepson trầm mặt đi tới trước mặt thuyền trưởng và thuyền phó, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thuyền trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ vào tảng băng cách đó không xa, giải thích: "Dòng nước ngầm dưới đáy biển ảnh hưởng, dẫn đến thân tàu hơi va vào tảng băng trên mặt biển một chút."
"Cũng may tổn hại không nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến lộ tuyến."
"Vậy tại sao con tàu dừng lại?" Nepson bất mãn hỏi.
Thuyền phó cẩn thận nói: "Lúc thân tàu cọ qua băng sơn thì từ bên trong băng sơn đã rơi ra vật gì đó. Chúng ta đã phái người đi tới đó xem xét, rất nhanh liền có thể một lần nữa khởi hành."
"Thứ gì đó rơi ra từ tảng băng sao?" Trên mặt Nepson lộ ra vẻ nghỉ hoặc, đi tới mũi tàu, ghé vào lan can boong tàu.
Buổi tối gió lạnh trên mặt biển thổi cho mũi hắn đỏ bừng.
Hắn nheo mắt lại, miễn cưỡng có thể nhìn thấy dưới chân tòa băng sơn khổng lồ cách đó không xa có một đám người mặc đồ lặn giống như đang vận chuyển cái gì đó.
Đám người kia kéo theo đồ vật tìm được trên băng sơn chậm rãi di chuyển xuống.
Không đợi bọn hắn tới gần con tàu thì đã có người đứng trong nước hướng đám người trên boong tàu cao giọng hô to.
"Người! Trong băng sơn có người!"
Mặc dù bóng đêm mênh mông che đậy nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ khiếp sợ và khó tin trên mặt người kia.
"Người sao?!!"
Đám người trên boong tàu nghe được câu này thì tất cả đều kinh ngạc, nhao nhao tiến lên.
Nepson càng là trong lòng tuôn ra một cỗ rung động không hiểu, nhịn đi!"
"Vâng, giáo sư!"
Không bao lâu sau, đám người vận chuyển rốt cục trở lại boong tàu.
Dây thừng thô to hạ xuống, một khối băng khổng lồ như quan tài chậm rãi được kéo lên.
Hai mắt Nepson nhìn chằm chằm vào khối băng, một người bị niêm phong bên trong đã hoàn toàn bại lộ ở trong tầm mắt hắn.
Ong!!!
Đầu óc Nepson giống như bị lôi đình đánh trúng, cả người hắn Iui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người bị niêm phong trong khối băng kia, gần như quên mất lời nói.
Chỉ thấy người này có dáng người cao lớn, dung mạo tuấn vĩ, tóc ngắn đen nhánh.
Mặc dù hắn nhắm chặt hai mắt nhưng Nepson vẫn nhận ra, người này cùng vị tồn tại chói mắt như mặt trời mà hắn vừa mơ thấy giống nhau như đúc!
"Thì ra..." Nepson thần sắc dại ra, trong miệng nhỏ giọng nỉ non: "Thế giới này... Thật sự tồn tại thần linh..."
Một giây sau, cả người hắn bị một cỗ mừng rỡ cùng kích động cực lớn trước nay chưa từng có bao vây, thậm chí hắn còn nhịn không được mà khẽ run rẩy hô lên.
"Mau! Mau đem khối băng này đưa đến phòng thí nghiệm của ta!"...