“Vậy bây giờ ngươi chuẩn bị an bài Lục Thánh này như thế nào?” Tần Thiệu Quân nhịn không được nên hỏi.
Đôi mắt Đông Tình Tuyết chớp động, nói: "Ta còn không có nghĩ kỹ, nhưng bình phán trước đó của ta đối với Lục Thánh khẳng định là không chính xác, ta tạm thời đem hắn liệt vào dạng hạt giống như Hạ Lâm để bồi dưỡng đi."
Đông Tình Tuyết nhìn xem thân ảnh thiếu niên cao ngất trên màn hình mà hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp: "Không nói đến thiên phú của hắn, chỉ là biểu hiện hiện tại của hắn cũng đã đủ kinh người rồi!"
Tần Thiệu Quân hiểu được ý tứ của Đông Tình Tuyết.
Từ tư liệu lúc trước của Lục Thánh mà xem, mười bảy tuổi đạt tới võ giả cấp hai, có thiên phú lực lượng.
Có thể trong mắt người bình thường đây đã là số liệu rất khủng bố, nhưng đối với Tần Thiệu Quân và Đông Tình Tuyết đã gặp qua quá nhiều thiên tài mà nói thì cũng không tính là nổi bật, thậm chí về sau còn có khả năng rất lớn sẽ thụt lùi. Hạng Bằng chính là ví dụ tốt nhất.
Nhưng mà nếu như phần lý lịch này lại ghi thêm những tiền tố như "Cảnh giới quyền pháp hoàn mỹ", "Sức chiến đấu có thể so với võ giả cấp bốn", "Thực chiến dễ dàng nghiền ép võ giả cấp ba chính thức" thì mọi chuyện sẽ khác.
Sức chiến đấu và khả năng chiến đấu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Ngươi có thể ở lúc kiểm tra đánh ra mấy vạn chỉ số sức chiến đấu nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể ở trong thực chiến phát huy ra được sức chiến đấu này. Mà Lục Thánh đã làm được và lại còn vượt xa. Điểm ấy là rất kinh khủng.
Dùng lời của Tần Thiệu Quân để hình dung thì Lục Thánh chính là quái vật thực chiến, là thiên tài chiến đấu, là hạt giống Võ Đạo!
Dù cho hiện tại Lục Thánh không phải là võ giả thiên phú, hắn không có bất kỳ năng lực thiên phú nào, nhưng điểm này cũng đủ để cho hắn tại trong lòng Đông Tình Tuyết gia tăng số điểm thật lớn.
...
“Tới giờ cơm rồi.”
Lục Thánh mở to hai mắt, hắn vừa mới ở trong mộng cảnh gặm mấy khối xương cứng thì liền bị binh sĩ của trại huấn luyện đánh thức, thông báo có thể đi tới căn tin dùng cơm.
Lục Thánh nhìn đồng hồ thì đã là chạng vạng tối, bụng hắn quả thật rất đói.
Theo bản đồ của trại huấn luyện trên bàn, Lục Thánh tìm được căn tin.
Căn tin rất lớn, chia làm ba tầng, học viên như hắn sẽ dùng cơm ở tầng một.
Sau khi đi vào căn tin, Lục Thánh nhìn thấy bên trong đều là các thiếu nam thiếu nữ cùng tuổi với hắn. Hiển nhiên đó đều là học viên tham gia trại huấn luyện lần này.
Thậm chí Lục Thánh còn nhìn thấy đám học viên ở thành phố Thanh Nguyên, trong đó còn có Lâm Thiếu Vũ bị quấn băng vải trên đầu, vẻ mặt tái nhợt đang xếp hàng lấy cơm dưới sự dìu đỡ của hai học viên khác.
Trong căn tin có rất nhiều học viên trên người đều mang theo dấu vết băng bó, bộ dáng có chút chật vật.
"Xem ra mặc dù tồn tại khảo hạch nhập doanh, nhưng mặc kệ có thể thông qua khảo hạch hay không thì vẫn sẽ có tư cách lưu lại." Lục Thánh thầm nghĩ.
Hắn tùy tiện tìm một chỗ để lấy cơm và yên lặng xếp hàng.
Xếp ở trước mặt hắn cũng không biết là học viên của thành phố nào trong tỉnh Đông Ninh mà còn đang nghị luận chuyện khảo hạch nhập doanh vào buổi sáng.
"Những cơ quan người máy kia cũng quá mãnh liệt đi, ta chỉ là không cẩn thận bị cọ một cái mà hiện tại sau lưng vẫn còn đau đây này."
"Dù sao đó cũng là cơ quan người máy cấp hai a, ngay cả võ giả cấp ba chính diện giao thủ cũng đều không nhất định có thể đánh qua, chúng ta không có bị đánh chết hay tàn phế đã coi như có vận khí tốt rồi."
“Làm sao có thể để cho chúng ta bị đánh chết hay tàn phế được, đã có nhân viên giám thị ở đó rồi mà. Nhưng có sao nói vậy, khảo hạch nhập doanh này thật sự là quá biến thái.”
"Ngươi đừng nói thế, ta nghe nói lần khảo hạch nhập doanh này đã có người ngay cả nhân viên giám thị cũng đều đánh, bây giờ người ta còn đang nằm ở phòng y tế hôn mê bất tỉnh kìa."
“Nhân viên giám thị có thế nào thì cũng phải là võ giả cấp ba, bằng không dưới tay cơ quan người máy cấp hai căn bản bảo vệ không được chúng ta, vậy mà còn có học viên có thể đánh thắng nhân viên giám thị sao?"
“Ta còn nghe nói có một cái thông đạo khảo hạch mà toàn bộ cơ quan người máy cấp 2 đều bị học viên đấm nổ, có học viên còn nhìn thấy các binh sĩ đem những cơ quan người máy cấp 2 bị báo hỏng đưa lên xe."
“Chuyện này cũng quá khoa trương đi, đó khẳng định là giả!
...
Lục Thánh trà trộn trong đội ngũ mà im lặng không lên tiếng. Hắn hiện tại đã sâu sắc nhận thức được chính mình vào ban ngày đã chơi lớn bao nhiêu.
Rốt cục đến phiên Lục Thánh lấy cơm. Đồ ăn của trại huấn luyện này rất ngon ngoài ý muốn của hắn, có hơn ba mươi loại thịt thái, đại bộ phận đều là loại thịt mà Lục Thánh chưa từng thấy qua, hơn nữa còn có thể vô hạn lấy ăn, thích hợp nhất cho hắn là dạng đại vương ăn cơm.
Lục Thánh tùy tiện gọi đồ ăn cho năm người rồi bưng đĩa đi tìm vị trí ngồi xuống.
Có lẽ là bởi vì trên tay hắn có lượng đồ ăn với quy mô quá mức khoa trương, cho nên đã khiến cho không ít người chú ý, rất nhiều người đều hướng hắn nhìn qua.
Đám học viên của Thành phố Thanh Nguyên kia cũng đã chú ý tới sự tồn tại của Lục Thánh, kết quả từng người đều sợ hãi tựa như thấy quỷ mà quay đầu bỏ chạy, có học viên thậm chí ngay cả cơm cũng không lấy nữa mà trực tiếp hướng về cửa căn tin mà chạy như bay.
Bóng ma tâm lý mà Lục Thánh để lại cho bọn họ thật sự quá lớn!