Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 744 - Chương 744 - Minh Ngọc Đường

Chương 744 - Minh Ngọc Đường
Chương 744 - Minh Ngọc Đường

Rào......

Mặt biển xanh lam nứt ra một lỗ hổng thật lớn, Lục Thánh từ dưới đáy biển chậm rãi đi ra.

Dưới đáy biển toát ra nhiệt khí cuồn cuộn tựa như canh sôi.

Lục Thánh cầm lấy một cái bọc màu đen, tiện tay ném ra sau lưng.

Bọc đen căng phồng, thỉnh thoảng phát ra âm thanh tinh thể va chạm vỡ vụn.

Bên trong bọc đen đều là năng tinh, ước chừng hơn một trăm kg.

Lục Thánh theo bản đồ phân bố năng tinh tìm xuống, càng tìm càng nhiều, thậm chí có một chỗ có thể thu thập hơn mười kg năng tinh.

"Khó có thể tưởng tượng trên tinh cầu này vậy mà còn ẩn chứa nhiều vật chất thần kỳ như thế."

Có đôi khi ngươi cách chân tướng thế giới chỉ có một bước xa, bước ra một bước đó chính là một thiên địa hoàn toàn bất đồng.

"Thời gian đã không còn nhiều, ta nên tiến hành thôi.”

Tinh thần lực của Lục Thánh tản ra, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi mấy trăm km hải vực, vô số hình ảnh cùng tin tức truyền vào trong đầu hắn.

Sau khi luyện thành hình người tử tinh, Lục Thánh không biết tinh thần lực của mình đã đạt tới cấp chín hay chưa, nhưng nó tuyệt đối vượt qua cấp tám rất nhiều.

Lượng chỉ là thứ yếu, trọng điểm là chất.

Có rất nhiều thí sinh tham dự đại hội tông sư thế giới lần này, mỗi một vị trí đều hiện ra rõ ràng trong đầu Lục Thánh.

“Thật trùng hợp, vậy bắt đầu từ các ngươi trước đi.”

Lục Thánh giật giật khóe miệng, thân hình nhoáng lên rồi biến mất.

...

Trên vùng biển có một hòn đảo nho nhỏ bán kính chỉ cỡ vài km, ngoại trừ mấy cây dừa nó không còn gì khác.

Đám người Minh Ngọc Đường đang tụ tập trên hòn đảo nhỏ này để kiểm kê thu hoạch.

“Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu?” Hình Ngọc Lân hỏi thăm mấy người bên cạnh.

“Bên ta không nhiều lắm, khoảng hơn một trăm gram.” Bàng Hoài Ngọc lấy túi vải nhỏ tùy thân của mình ra, bên trong là một nắm nhỏ năng tinh.

“Chỗ ta có hơn ba trăm gram.”

"Ta có hơn hai trăm."

“Hình như ta có một trăm năm mươi gram.”

Những người khác ở Minh Ngọc Đường đều đem năng tinh mà mình thu hoạch được hội tụ lại một chỗ, đếm sơ lược một chút đại khái khoảng ba, bốn kg.

“Cũng không tệ lắm.” Hình Ngọc Lân trên mặt lộ ra vài phần hài lòng, nói: "Lần trước chúng ta chỉ tranh được hơn ba kg năng tinh, lần này đã vượt qua lần trước. Tiếp theo có cơ hội chúng ta lại đi cướp thêm của người khác mấy đợt, phỏng chừng có thể phá năm kg."

Những người khác ở Minh Ngọc Đường cũng cảm thấy mừng rỡ.

Lúc này đột nhiên có một giọng nói thình lình vang lên.

“Lỡ như các ngươi bị người ta cướp thì sao?”

Có người cười nhạo đáp: "Làm sao có thể chứ? Minh Ngọc Đường chúng ta trên dưới một lòng, lại có Hình Ngọc Lân sư huynh dẫn đội, vậy kẻ nào có thể cướp được của chúng ta?"

Nói xong người này đột nhiên phục hồi lại tinh thần, hỏi: “Ai đang nói vậy?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.

“Không phải ta.”

“Ta không nói.”

“Là hắn.”

Ánh mắt Hình Ngọc Lân lướt qua mọi người, sắc mặt hơi trầm xuống, chậm rãi mở miệng.

Mọi người đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên tóc đen có dáng người cao lớn, dung mạo tuấn mỹ đang đứng ở trên mặt biển cách bọn hắn mấy chục mét, lẳng lặng nhìn xem bọn hắn.

“Là tiểu tử của Hoàn Ấn kia!”

Đồng tử của đám người Minh Ngọc Đường đều co lại, lập tức nhận ra thân phận của Lục Thánh.

Tối hôm qua minh châu thế giới Fiona chỉ ưu ái mỗi Lục Thánh đã bị rất nhiều người nhìn thấy, do đó dáng vẻ của Lục Thánh đã sớm được rất nhiều người biết rõ.

“Các hạ tựa hồ đối với thực lực của mình rất là tự tin nhỉ?”

Hình Ngọc Linh đi ra, từng bước một đi lên mặt biển, cùng Lục Thánh nhìn thẳng nhau.

Hắn mang thần sắc bình tĩnh và thân thể đang chậm rãi hoạt động, có âm thanh xương cốt kêu từ trong cơ thể hắn truyền ra, tựa như bánh răng máy móc đang vận chuyển khởi động.

Một cỗ khí thế cường đại từ trên người Hình Ngọc Lân dâng lên. Nó rất hùng hồn, nặng nề, kiên cố, linh động, tựa như một khối thiên phương mỹ ngọc.

Đám người Minh Ngọc Đường bao gồm Bàng Hoài Ngọc đều buông xuống đồ vật trong tay, từng bước một đi tới.

Bọn hắn mỗi một người đều mang ánh mắt trầm định, khí chất thản nhiên, có loại cảm giác ngoan cố cường hãn không thể miêu tả, làm cho người ta liên tưởng tới đá cuội bị nước suối cọ rửa qua vô số lần, bị mài hết góc cạnh nhưng lại có được độ cứng vượt qua thạch sỏi bình thường gấp mười, gấp trăm lần.

Minh Ngọc Đường có năm mươi bốn người, lần này đến đây tổng cộng hai mươi bảy người.

Mỗi người đều được Đàm Trung Ngọc dốc lòng chỉ điểm bồi dưỡng, từ khi trưởng thành đến nay mỗi một người đều là cao thủ tông sư và đại tông sư đỉnh phong.

Bọn hắn có sự tự tin tuyệt đối để đối mặt với bất kỳ kẻ địch nào.

Từ lúc Lục Thánh xuất hiện đến khi khí thế của đám người Minh Ngọc Đường ngưng tụ thành cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy cái hô hấp.

Trên hòn đảo nho nhỏ này cũng đã xuất hiện một bức tường vây quanh bằng ngọc bích vô cùng kiên cố.

Bình Luận (0)
Comment