Cô gái kia cầm cây lau nhà trong tay bỏ vào trong thùng nước ngâm, lắc đầu nói:
“Ngươi nói xem Lục Thánh này đang làm cái gì. Lúc trước tiến vào hắn mạnh như vậy, ép tới toàn bộ học viên đều chấn kinh, nhưng kết quả ngày hôm sau liền bị tàn phế."
"Hiện tại đã hơn một tháng trôi qua, tất cả mọi người bao gồm những người lăn lộn không được như chúng ta mà thực lực đều đột nhiên tăng mạnh. Còn có rất nhiều võ giả đột phá cấp 2, nhưng Lục Thánh lại đóng cửa không ra, phỏng chừng thực lực đã sớm bị những người khác đuổi kịp và vượt qua.”
“Dương Diên, ngươi nói xem có phải hắn sợ hay không? Vì hắn sớm biết sẽ có kết quả như vậy cho nên mới dứt khoát làm rùa đen rụt đầu để gia tăng cảm giác thần bí chăng?"
Trong đầu Dương Diên không khỏi hiện ra thân ảnh của thiếu niên kia. Khi hắn bất động thì vững như núi, trầm mặc, bình tĩnh, khiêm tốn. Nhưng khi bộc phát lại như núi lửa, tùy ý, bừa bãi giống như ma vương khống chế hết thảy.
“Sẽ không đâu, Lục Thánh không phải là loại người đó.” Dương Diên dùng ngữ khí kiên định, nói.
Cô gái kia mang vẻ mặt phát điên, nói:
"Vậy hắn liền nhanh đi ra thôi, không cầu hắn làm chỗ dựa cho chúng ta, chỉ cần cho chúng ta mặt mũi tốt là được."
"Cuộc sống hiện tại có bao nhiêu khổ sở ngươi cũng không phải là không biết. Rất nhiều người trong thành phố đều có cao thủ làm chỗ dựa, đem những công việc vừa thoải mái lại vừa nhiều điểm tích lũy đều đoạt hết, chỉ để lại cho chúng ta một ít việc vừa bẩn vừa mệt, điểm tích lũy lại ít.”
“Những tên kia chuyên môn nhắm vào người của thành phố Bạch Hà chúng ta đó, ngươi không nhìn ra sao? Tất cả đều bởi vì lúc nhập doanh Lục Thánh đã quá kiêu ngạo.”
“Nếu hiện tại hắn muốn làm rùa đen rút đầu thì lúc trước cũng đừng hấp dẫn cừu hận, đây không phải là hố chúng ta sao?"
Cô gái cầm lấy cây lau nhà nặng nề chọc vào thùng nước làm nước bắn tung tóe ra ngoài.
Dương Diên miễn cưỡng mỉm cười, an ủi: "Ngươi nghỉ ngơi đi, việc còn lại ta tự làm được rồi.”
Nói xong nàng liền yên lặng lau dọn mà không nói gì nữa.
...
Trong một căn phòng có sáu mặt vách tường đều đen như mực, một thiếu niên mười tám mười chín tuổi có thân hình cường tráng đang lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Làn da hắn ngăm đen, tướng mạo bình thường, hai đầu lông mày lại mang theo một tia kiên nghị cùng hung lệ.
Thiếu niên ngồi ở giữa phòng không nhúc nhích, nhưng lại giống như thừa nhận áp lực vô cùng cường đại, cơ bắp trên dưới toàn thân đều đang rung động ở biên độ nhỏ.
Mồ hôi của hắn ngưng tụ thành dòng nước nhỏ từ trong khe rãnh cơ bắp chậm rãi chảy xuống, mặt nền đã bị ướt một mảnh.
Cũng không biết qua bao lâu, sắc mặt thiếu niên bắt đầu trở nên gian nan và ngưng trọng. Hắn cố gắng nâng lên nửa ngón tay, từng chút từng chút di chuyển tới một cái điều khiển từ xa màu trắng không rõ chất liệu ở bên cạnh rồi nhẹ nhàng ấn một cái.
Tích!!!
Nương theo tiếng kêu nhỏ vang lên, không khí trong phòng phảng phất như bị nhẹ đi.
Thiếu niên thở ra một hơi thật dài, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, toàn thân hắn phát ra liên tiếp tiếng xương cốt giòn vang.
Thiếu niên đi ra khỏi phòng, một nam sinh đã sớm chờ ở cửa lập tức đưa cho hắn một cái khăn lông trắng khô ráo.
Thiếu niên tiện tay tiếp nhận, một bên lau mồ hôi trên người và một bên thuận miệng dò hỏi: "Lần này ta kiên trì bao lâu?"
“Ba phút, năm mươi hai giây!” Nam sinh nhanh chóng báo ra một con số, trên mặt còn lộ ra sự hưng phấn và sùng bái. "Tào Dũng, ngươi thật sự là quá mạnh mẽ. Vừa rồi ta còn tưởng rằng ngươi sẽ kiên trì không được, thiếu chút nữa đã ở bên ngoài ấn tạm dừng cho ngươi. Nhưng không nghĩ tới ngươi lại chống đỡ thêm được ba mươi giây!"
Bên ngoài phòng tu luyện trọng lực có một mặt kính thủy tinh đơn hướng cực lớn, người đứng ở bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình ở bên trong, như vậy sẽ tránh cho người trong phòng bởi vì trọng lực quá cao làm thể lực tiêu hao mà không cách nào đình chỉ tu luyện rồi gây ra thảm kịch.
"Chỉ hơn một phút so với lần trước thôi sao?" Tào Dũng nhíu mày, nói với nam sinh: "Lần sau ta đi vào sẽ không tự mình ấn dừng lại, chỉ để lại khí lực di động ngón út, đến lúc đó ngươi thấy động tác này của ta thì ngay lập tức tạm dừng cho ta.”
Nam sinh mang vẻ mặt khâm phục nói: “Được. Tào Dũng, ngươi liều mạng như vậy khẳng định rất nhanh liền có thể hoàn toàn thích ứng gấp bốn lần trọng lực, đột phá võ giả cấp ba. Đến lúc đó toàn bộ trại huấn luyện này sẽ không còn ai có thể là đối thủ của ngươi nữa."
“Võ giả cấp ba sao?” Tào Dũng tự hỏi một câu rồi không nói thêm gì.