Cửa xe đóng lại, không khí như bị chặn đứng ở ngoài kia để cho không gian chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hai người. Vậy mà cũng không dám thở mạnh, sợ rằng chốc nữa sẽ bị thiếu oxi. Lâm Sơ Nguyệt như lâm vào trận chiến đầy cam go nhưng Ngụy Ngự Thành lại chẳng hề xuất chiêu, thậm chí anh còn không nói lời nào mà chỉ tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô từ từ thả lỏng, cong mình xuống xoa mắt cá chân. Bạn bè, khách khứa ngồi đông đủ ở bên ngoài để rồi góc nhỏ an nhiên trong xe bỗng trở thành khoảnh khắc bình yên hiếm hoi của hai người.
Sắp đến giờ kết thúc họp báo, cô chuẩn bị xuống xe thì anh chợt mở mắt: “Đi để bị người yêu cũ đè đầu à?”
Thì ra anh đã trông thấy.
Nuôi mối thù hận với Triệu Khanh Vũ nên giọng cô mỉa mai hẳn: “Người ta là cháu ngoại anh đấy, làm người lớn thì phải dạy dỗ tử tế vào.”
Anh mỉm cười: “Không dạy được, anh có phải bố nuôi của nó đâu.”
Lại bắt đầu rồi đấy, không nhắc đến từ này thì không chịu được.
Cô lườm anh rồi đi xuống xe. Chưa đi được vài bước, chị Sướng đã nhắn tin cho cô: “Em bị đau chân à? Sao không nói sớm, nhanh về nhà nghỉ đi, ở đây không còn việc gì đâu.”
Trùng hợp quá thể.
Cô sực hiểu ra nhưng khi quay người lại thì xe của Ngụy Ngự Thành đã không còn ở đây.
Gót chân cô bị trầy da nhưng cô không thể cúi người để sát trùng được nên Lâm Dư Tinh đã thoa thuốc cho cô. Lâm Sơ Nguyệt xót đến mức nghiến răng hít hà, chảy cả nước mắt: “Kiểu gì không biết? Tiền thì khó kiếm, guốc thì khó đi.”
Lâm Dư Tinh tập trung xức thuốc cho chị nên không trả lời. Sau đó cô đi thay quần áo, lúc ra ngoài vẫn thấy cậu ngồi yên tại chỗ, bôi giấm vào bên trong đôi guốc của cô.
“Em tìm trên mạng thấy bảo làm thế này sẽ giúp mềm da, sau này đi thì gót chân sẽ không bị tróc da nữa đâu.” Cậu quơ quơ đôi guốc, khuôn mặt ánh lên sự chân thành.
Cô tựa vào cánh cửa, nhoẻn môi cười, bỗng cảm giác gót chân mình cũng chẳng còn đau.
Ăn cơm xong, điện thoại cô đổ thông báo.
Hạ Sơ:
Thấy tin trong nhóm không?Lâm Sơ Nguyệt:
Sao thế?Hạ Sơ:
Giáo sư Chương đến Minh Châu đó, hôm qua mấy bạn đi gặp thầy, thầy có hỏi về cậu đấy.Lâm Sơ Nguyệt rơi vào khoảng không thinh lặng, không biết phải trả lời tin nhắn thế nào.
Hạ Sơ:
Năm ấy giáo sư để ý cậu như thế, cậu muốn gặp thầy không? Tớ hỏi địa chỉ sẵn rồi, thầy ở khách sạn Minh Châu.Ngón tay cô lần lữa, cuối cùng cũng gõ được hai chữ: “Được rồi.”
Hạ Sơ nhắn rất nhiều nhưng cô không đọc nữa mà đặt điện thoại về chế độ im lặng.
Chương Thiên Du là người dìu dắt cô suốt những năm tháng đại học. Với vốn kiến thức sâu rộng và tấm lòng rộng lượng, thầy đã truyền hết cho sinh viên tất cả những gì mình có và mang đến những lời khuyên bổ ích. Khi cô vào năm hai đại học, thầy đã dẫn cô đi làm dự án với mình, cho cô thực tập ở Cục Điều tra Hình sự rồi tới Bắc Kinh nghe tọa đàm. Những bài luận cô viết luôn được thầy khen ngợi, mỗi lần như thế thầy sẽ nói, Chương Thiên Du tôi đây vô cùng tự hào vì có cô học trò như em.
Khi ấy, cô cũng cảm thấy mình sẽ trở thành một nhà tâm lý học xuất sắc, xứng đáng với sự kì vọng của giáo sư.
Sau đó, cuộc đời cô đã chẳng thể nhắc đến những lý tưởng ấy. Bảo cô hổ thẹn hay trốn tránh cũng được, cô ngừng tiếp xúc với các bạn cùng trường lúc xưa, cũng cố tình xa lánh giáo viên của mình. Cô bỏ luôn cả việc hỏi thăm thầy cô vào những dịp lễ, Tết mà bản thân đã từng làm. Rồi sau này cô đổi số điện thoại liên tục nên cũng cắt đứt liên lạc.
Hồi đầu Chương Thiên Du còn hỏi mọi người nhưng thân là một nhà nghiên cứu thì cũng mang trong mình sự kiêu hãnh nên lâu dần thầy cũng nổi cáu. Chẳng qua thỉnh thoảng mới nhắc đến cô thôi, tình cảm thầy dành cho cô là kiểu vừa yêu vừa hận.
Chuyện cũ vấn vương trong tâm trí, cô hệt như con rùa rụt đầu vào mai, chỉ dám hoài niệm từng mảnh quá khứ trong cô độc.
Mà mỗi khí kí ức quay về, y như rằng sẽ có chuyện xảy ra.
Hôm nay, ở công ty, cô và chị Sướng đang phỏng vấn nhân viên mới, kiểm tra MBTI với những ứng cử viên nộp hồ sơ vào các vị trí quan trọng. Khi hoàn thành công việc cũng đã gần 11 giờ, lúc ra khỏi thang máy cô vẫn đang cúi đầu đọc tài liệu. Chợt, cô nghe thấy một giọng nói êm tai: “Lâm Sơ Nguyệt.”
Cô ngẩn người, ngẩng đầu lên thì thấy Chương Thiên Du đứng ở trước mặt mình.
Cô đứng nghiêm, vô thức cúi đầu: “Giáo sư Chương.”
Giáo sư Chương cũng bất ngờ nhưng đã bình tĩnh trở lại, hơn nữa thầy còn cau mày, nói bằng giọng bực tức: “Cô còn nhận ra ông thầy này cơ đấy.”
Một câu nói của thầy đã khiến cô xấu hổ không biết trốn vào đâu. Bấy giờ cô mới thấy thầy đang đi cùng Ngụy Ngự Thành ở đằng sau.
Anh mỉm cười: “Giáo sư, đây là?”
Ông cáu kỉnh: “Là con bé sinh viên mà chú từng kể với cháu.”
Lâm Sơ Nguyệt lại càng cúi đầu thấp hơn.
“Sao, không muốn mời thầy vào văn phòng cô nghỉ ngơi à?” Chương Thiên Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lúc này cô mới kịp phản ứng, vội vã nhường đường cho thầy rồi hạ giọng gọi một tiếng: “… Thầy.”
Ông thở dài: “Thôi được rồi, cũng không bắt em phải làm vậy. Em tự lo liệu đi, nếu còn nhớ thầy thì mời thầy một bữa. Thầy vẫn còn việc ở Minh Châu, ngày kia bay về Bắc Kinh rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt nắm chặt ngón tay, không dám nhìn thầy.
“Nếu còn nhớ ông thầy già này thì tốt, em cứ việc hỏi Ngụy Sinh địa chỉ của thầy.” Chương Thiên Du liếc Ngụy Ngự Thành: “Làm sếp cho tốt, phải chỉ bảo nhân viên nhiều vào.”
Nụ cười trên môi anh lại càng tươi hơn, anh vừa đi vừa nhấn nút thang máy rồi giơ tay lên làm dấu: “Bài học đấy.”
Sau khi bọn họ rời khỏi đây, người cô mềm oặt cả đi, cứ đứng yên tại chỗ như một con rối.
Đến tận trưa, tâm trạng cô vẫn rối bời, ánh mắt cứ ngóng ra ngoài suốt. Nhất là khi nghe tiếng thang máy vang lên thì tim cô cứ thắt lại. Rèm cửa sổ phòng cô điều chỉnh được độ rộng nên mỗi khi có người đi qua thì cô lại ngó ra nhìn nhưng cả ngày cũng không thấy Ngụy Ngự Thành quay về văn phòng.
Sắp đến giờ tan làm nên mất hết kiên nhẫn, cô nhắn wechat cho Chu Tố:
Tố, thư ký Lý đang đi công tác à?Chu Tố đang bận, 10 phút sau mới trả lời cô:
Chuẩn luôn, trưa nay bay đến Thẩm Quyển rồi.Cô còn đang định dò hỏi mọi người xung quanh mà. Ngày thường Lý Tư Văn và Ngụy Ngự Thành như hình với bóng, nay thư ký Lý đi công tác thì chắc chắn anh cũng không ở Minh Châu.
Cô hối tiếc vô cùng, cứ chần chừ lưỡng lự để đến giờ mới nhận được câu trả lời rõ ràng.
Đúng là cứ khăng khăng theo ý mình thì sẽ gây chết người!
Cô tức tối không thôi, đập tay vào điện thoại, phát bực với chính mình. Thả hồn bay bổng trong văn phòng cả một thời gian dài, mãi tới khi màn đêm mặc áo giáp ùn ùn ra trận thì cô mới giật mình chuẩn bị về nhà. Cầm túi, đóng cửa rồi xoay người lại thì bỗng thấy bộ phận hành chính ở bên phải đang tản ra những tia sáng nhạt màu.
Lâm Sơ Nguyệt giật thót tim, cái trực giác phi thường ấy lại xộc đến bên cô. Cô rảo bước về phía bên phải, vòng qua cửa, đi qua mấy bàn làm việc rồi liếc mắt cái đã thấy được mục tiêu. Quả nhiên phòng làm việc của Ngụy Ngự Thành vẫn đang sáng đèn, anh không hề rời công ty!
Phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào đây? Bảo sống sót sau tai nạn, tìm lại được thứ đã đánh mất cũng không ngoa chút nào.
Cửa phòng hé mở, cô ló đầu vào trước rồi mới hơi chen mình vào, lấm lét nhìn trái nhìn phải mà không thấy người đâu. Cuối cùng, giọng Ngụy Ngự Thành như cất lên sau lưng cô: “Ở đây.”
Cô lùi về sau trong vô thức, anh đã đứng ở sau lưng, ôm lấy bả vai cô. Nhưng vì cô lùi nhanh quá nên khi dừng lại thì vẫn bị đập đầu vào ngực anh.
Một tiếng “cộc” vang lên, có thể thấy được ngực anh cứng đến thế nào. Không hề nói quá bởi cô đau đến mức nghe thấy tiếng vo ve trong tai, ôm đầu ngồi thụp xuống.
Ngụy Ngự Thành cũng ngồi xuống theo, cau mày hỏi cô: “Bị đập vào đâu rồi?”
Hai giây đau đớn đã trôi qua nhưng cô cũng không đứng dậy mà nhìn thẳng vào anh, đôi môi hé mở: “Nghiêm trọng lắm, bị chấn động não rồi.”
Anh vừa quyến luyến ánh mắt cô trong khoảnh khắc này vừa phải nhịn cười mà hỏi: “Thế phải bồi thường bao nhiêu tiền?”
“Thầy Chương ở đâu?” Cô hỏi một cách khô khan.
“Khách sạn Minh Châu.”
“À.” Cô định nói rồi thôi, xong từ từ cúi đầu xuống.
Anh cũng cúi đầu theo cô, ngắm biểu cảm trên gương mặt cô, cố làm giọng nghiêm túc nói một câu mang hai nghĩa: “Còn muốn bồi thường cái gì nữa? Giải quyết ngay tại chỗ, hết hạn thì thôi đấy.”
Anh giả vờ đứng dậy thì vạt áo bỗng chốc đã bị níu giữ.
Cô ngẩng mặt nhì anh, đôi mắt ánh lên vẻ rụt rè: “Anh quen thầy em, dẫn em đi cùng được không?”
Ngụy Ngự Thành không trả lời ngay. Vì yên lặng quá lâu nên bao dũng khí gom góp được cũng dần rớt rơi từng chút từng chút một. Cô đang định buông tay thì nghe thấy anh nói: “Bọn anh quen nhau lâu như vậy, cuối cùng em cũng đến tìm anh.”
Ngày hôm sau, tại khách sạn Minh Châu.
Chương Thiên Du bị đau cột sống thắt lưng nên nhưng lúc bị nặng quá cũng không tiện đi lại. Mưa ở Minh Châu thường kéo dài vào mùa thu, Lâm Sơ Nguyệt không đặt chỗ quá xa mà đặt luôn nhà hàng ngay tại khách sạn thầy ở. Nhà hàng Quảng Đông ở tầng hai rất chuẩn vị, phù hợp với thói quen ăn uống thanh đạm của người già.
Cô không nói lời nào, chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho thầy, dè dặt cẩn thận, lo lắng quá mức. Lúc đầu thầy cũng hơi cau có làm mình làm mẩy nhưng thấy cô như vậy thì thở dài bất lực: “Ngồi đi, thầy tự gắp được. Người ngoài nhìn vào còn tưởng thầy là hổ.”
Ngụy Ngự Thành ngồi bên cạnh cười nói với ông: “Chú cười nhiều vào, mấy năm không gặp, chú đừng dọa làm em ấy chạy bây giờ.”
Ông “Hừ” một tiếng: “Chân trên người nó dài, thích chạy hay không thì tùy.”
Anh quay đầu, nhẹ nhàng hỏi cô: “Còn chạy à?”
Thật ra câu hỏi của anh đang tạo bước đệm cho hai thầy trò nhưng Lâm Sơ Nguyệt cứ cảm giác lời anh nói có ý tứ sâu xa gì đấy.
Cô gật đầu, giáo sư Chương tức tối: “Còn chạy nữa?”
Cô lại lắc đầu nguầy nguậy: “Không chạy ạ.”
Chương Thiên Du nguôi giận, rốt cuộc thì ông vẫn rất quan tâm đến cô: “Còn ở trong nghề chứ?”
“Còn ạ.”
Khuôn mặt ông hồng hào hơn bao giờ hết, ông liếc Ngụy Ngự Thành: “Thế mà cháu không nói cho chú.”
Anh kêu oan không ngừng: “Cháu cũng có biết em ấy là học trò của chú đâu.”
Nghe mà chẳng hiểu ẩn ý của hai người, đôi mắt cô nhìn về phía anh ánh lên vẻ nghi hoặc.
“Nhưng chú cứ yên tâm, đã ở chỗ cháu thì cháu chắc chắn sẽ theo dõi sát sao giúp chú.” Anh đứng dậy rót rượu, trên bàn vẫn còn một chai ngũ lương dịch chưa khui.
“Được rồi.” Tuy ông vẫn còn tiếc nuối, ban đầu ông toàn tâm toàn ý dẫn dắt cô đi theo con đường nghiên cứu tâm lý nhưng bây giờ hiện thực đã cách xa cả nghìn dặm, thôi thì ít nhất cô vẫn chưa buông bỏ chuyên ngành là được. “Hối Trung là tập đoàn lớn, thực hành nhiều cũng có lợi cho em.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy thầy đang hiểu lầm nhưng nghĩ đến việc giải thích còn phức tạp hơn nên đành nuốt lời vào trong.
Tửu lượng của Chương Thiên Du khá tốt, khi rảnh ông cũng thích uống rượu, giờ hiếm lắm mới có lúc vui vẻ như thế này: “Tiểu Nguyệt uống một chút cũng được, rót cho con bé đầy ly vào.”
Cô cũng vui lây, thoải mái đưa ly ra: “Được ạ, em uống với thầy.”
Tuy nhiên Ngụy Ngự Thành lại không nghe theo, tay trái anh nắm bình rượu, nói một cách thản nhiên: “Ngày mai em ấy còn phải đi làm, không thể xảy ra chuyện được, chú Chương, để cháu uống với chú cho đã đời.”
Lâm Sơ Nguyệt chống tay lên đầu ra vẻ bất mãn: “Ngày mai anh cũng phải đi làm mà.”
“Anh là chủ tịch.” Anh dửng dưng đáp trả.
Cô giơ tay làm điệu đầu hàng, chịu thua rồi đấy.
Chắc Chương Thiên Du cũng coi thường tửu lượng của cô nên đồng ý ngay tức khắc. Cứ như thế, một già một trẻ nâng ly uống rượu thỏa thuê rồi nói đủ mọi thứ trên đời. Từ chuyện đất nước đến quân sự tới thiên văn sang địa lý, chưa có chủ đề nào khiến Ngụy Ngự Thành lệch nhịp với thầy.
Lâm Sơ Nguyệt vẫn để ý từng li từng tí. Hết ly rượu này lại đến ly rượu khác, anh cởi áo vest rồi vứt thẳng xuống đùi cô. Hôm nay cô mặc váy, tuy có quần bảo hộ ôm sát chân nhưng đêm thu se lạnh, anh vẫn nhìn ra được.
Tới tận bây giờ cô mới nhận ra, khi anh uống rượu sẽ trở nên dễ chịu và thật thà hơn. Không chỉ vậy, anh khác hẳn với kiểu đàn ông rượu vào lời ra rồi quên sạch mọi thứ. Anh rất có chừng mực, luôn lắng nghe kĩ càng rồi tiếp lời đúng lúc đúng chỗ, không hề làm mất thể diện và phẩm giá của mình.
Lúc Chương Thiên Du chìm đắm trong sự sung sướng mãn nguyện còn ngâm nga một khúc Hoàng Mai hí, thở dài thở ngắn theo giai điệu, đúng là gừng càng già càng cay. Hát xong thầy lại rót thêm rượu. Lâm Sơ Nguyệt buộc phải cản lại: “Thầy, thầy uống nhiều lắm rồi.”
“Không nhiều, có nhiều đâu, mới bằng này đã bảo nhiều.” Giáo sư Chương cầm chai rượu, xua xua tay với cô.
Chai rượu vừa nghiêng xuống thì có bàn tay đã che kín miệng chai. Ngụy Ngự Thành nói: “Chú Chương, chú nghe lời học trò của chú đi.”
Tuy Chương Thiên Du vẫn dùng dằng nhưng đã khắc chế rất nhiều. Sau rồi đổi thành anh bị mời rượu, cô âm thầm tính toán, hai bình ngũ lương dịch thì anh phải uống hết hai phần ba.
Anh uống rất nhiều nhưng vẫn tỉnh táo, biết sáng mai Chương Thiên Du lên máy bay nên tám rưỡi đã đưa ông về phòng. Lúc đi, ông nhìn Lâm Sơ Nguyệt rồi thở dài: “Em đấy, vừa là đứa sinh viên thầy yên tâm nhất mà cũng vừa là đứa làm thầy lo nhất.”
Ngụy Ngự Thành mỉm cười, thốt lên một câu như đang đưa ra lời cam kết với ông: “Có cháu trông chừng, sau này em ấy không chạy thoát được đâu.”
Tạm biệt giáo sư Chương, lúc này đây chỉ còn hai người ở lại. Thật ra trong bữa cơm, Lâm Sơ Nguyệt cũng đã nghĩ tới chuyện anh uống rượu thì làm sao về nhà được. Song sau đấy cô lại nghĩ, chắc anh đã sắp xếp tài xế đến đón mình.
Tuy nhiên khi ra khỏi thang máy rồi bước ra sảnh khách sạn cũng không thấy tài xế gọi điện đến. Chìa khóa xe nằm gọn trong bàn tay anh, vang tiếng lách cách theo động tác của anh.
Lâm Sơ Nguyệt không kìm được đành hỏi: “Anh tự lái xe về à?”
“Anh uống rượu.”
Vẫn biết mình uống rượu cơ đấy. Cô hỏi tiếp: “Tài xế đến đón anh chưa?”
Anh liếc sang cô: “Rồi.”
Cô ngạc nhiên, vô thức nhìn ra bên ngoài: “Ớ? Đang đợi ở ngoài à?”
Ánh mắt anh vẫn đăm đăm nhìn cô không hề dời đi.
Cô sực vỡ lẽ, chỉ vào bản thân: “Em á?”
Tức khắc, chìa khóa đã được nhét vào tay cô, anh đi về phía trước: “Em.”
“Không, em không lái xe đâu!”
“Em có bằng lái.”
“Có thì có nhưng em chưa chạm vào xe bao giờ.”
Cô vội vã đuổi theo anh. Chân anh đã dài thì chớ, giờ lại cố tình đi nhanh. Nom cô như một con thỏ nhảy bật lên để bao vây anh lại. Nhân viên đã dừng xe ở cửa cho Ngụy Ngự Thành, anh giả vờ bị điếc, mở cửa ghế phụ rồi ngồi lên. Cửa xe đóng cái “rầm” thể hiện quyết tâm mãnh liệt của anh.
Đằng sau vẫn còn xe đang đi tới, vì phải chờ lâu quá nên bíp còi giục giã. Cô chẳng còn cách nào khác đành nhắm mắt nhắm mũi ngồi vào ghế lái.
“Cần số kia, gạt xuống.” Thậm chí anh còn chả thèm mở mắt, men rượu xộc lên đầu, anh khẽ bảo: “Đạp chân ga.”
Lúc chạm vào vô lăng, nhân sinh của cô không còn gì hối tiếc, ai ngờ ngay từ bước đầu tiên, cô nhấn chân ga mạnh quá nên xe phóng vun vút về phía trước khiến cô phải vội vàng phanh xe lại. Chiếc xe nghiêng ngả, xóc tới nỗi anh phải mở mắt ra.
Anh cau mày: “Lát nữa anh nôn ra xe thì em tự đi mà dọn.”
Cô hất cằm: “Im nào, tử tế với tài xế của anh cái đi.”
Anh bỗng bật cười: “Đúng vậy, hai mạng người trên xe cơ mà.”
Cô không ba hoa với anh, một khi đã động tay vào làm việc thì cô sẽ cực kỳ tập trung, lúc đi học cũng thế, không làm thì thôi chứ đã làm thì phải làm cho tử tế. Chiếc Mercedes Benz đỉnh cao của anh lái rất êm, màn đêm buông xuống, đường sá đã ngớt xe qua lại.
Mới đầu cô còn lái chậm nhưng khi tới đường Minh Châu, tám làn xe rộng đến mức đủ để tổ chức diễu hành nên cũng thoải mái hơn. Anh hơi ngó sang quan sát, cô đang lâng lâng trong cảm giác hưng phấn, bung lụa hơn hẳn khi nãy..
“Mở cửa sổ còn thích hơn đấy.”
“Không cần.” Cô đáp: “Anh uống rượu, không hóng gió được.”
Anh mỉm cười: “Quan tâm anh vậy.”
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi nên mở hết cả bốn cửa sổ, vặn lại lời anh nói một cách thẳng thừng.
Giọng anh mền mệt: “Vô lương tâm.”
Sau rồi anh cũng im lặng, nghiêng hẳn về ghế của mình, hiếm lắm mới được một ngày anh ngồi tử tế như thế này. Đôi chân dài vắt lên nhau, áo sơ mi ôm sát bụng, không thấy nổi chút mỡ nào. Chắc anh ngủ rồi, 30 phút sau xe đã về đến Minh Châu Uyển nhưng anh vẫn ngồi yên.
Lâm Sơ Nguyệt dừng xe cẩn thận, đương định cất lời nhưng vừa nghiêng đầu nhìn gương mặt say ngủ của anh thì chọn cách im lặng.
Hình như Chung Diễn từng bảo anh bị mất ngủ. Cô ngắm mái tóc anh trong vô thức, tóc anh thật dài và đen làm sao. Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi? 35? Vậy mà chẳng hề lo về việc rụng tóc. Cô bật cười vì suy nghĩ của chính mình, cô đang nghĩ linh ta linh tinh cái gì không biết.
Năm phút sau, anh tỉnh giấc. Ánh mắt mịt mờ pha thêm sắc rượu, đôi mắt đen láy thường ngày dường như đã bị phai nhạt thành màu xám khói. Giọng anh khản đặc: “Anh khó chịu.”
Cô “Hừ” với anh: “Em tưởng anh uống giỏi lắm mà.”
Anh “Ừ” đáp lại: “Anh giả vờ đấy.”
Một khi đàn ông thành thật thì anh ta sẽ tỏ vẻ đáng yêu hơn rất nhiều. Cô bất lực thở dài, xuống xe trước rồi vòng qua ghế phụ mở cửa cho anh: “Em không đỗ xe trước cửa nhà anh nên dừng ở đây. Anh dựa vào em để em đỡ anh vào.”
Anh cực kỳ hợp tác với cô.
Cửa xe vừa đóng, cô đã hối hận rồi. Cô đánh giá quá thấp sức nặng của anh, cái “dựa vào” của anh là ngả luôn người về phía cô. Lâm Sơ Nguyệt đã gắng hết sức: “Anh đứng thẳng lên chút được không?”
“Cô Lâm à, anh còn không đứng vững được.” Giọng anh lại càng trầm hơn.
Cô bó tay, đành khoác cánh tay anh lên vai mình, ráng chèo chống đưa anh về. Chỉ bảy, tám mét ngắn ngủi mà lết chậm như ốc sên bị say quắc cần câu.
“Tửu lượng của anh chẳng khác nào hổ giấy, thế mà còn khuyên giáo sư đừng ham rượu.” Cô hụt cả hơi: “Không biết xấu hổ.”
Bước chân anh loạng choạng khiến cô lảo đảo đi đông đi tây. Khi va vào nhau, làn da hai người lại được ấp nhau, để rồi cứ mỗi bước đi lại là một lần được chạm vào đối phương.
Lâm Sơ Nguyệt rầm rì trách móc còn anh thì cúi thấp đầu không nói một lời. Cuối cùng cũng đến cổng nhà, cô đỡ anh bằng một tay, cố gắng ấn chuông cửa bằng tay còn lại. Nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm vào chuông thì anh như bị tăng cân đột ngột vậy, trọng lượng cơ thể đổ ụp lên cánh tay cô.
“Này!!” Cả hai tay cô ôm lấy anh theo phản xạ nhưng Ngụy Ngự Thành vẫn không thể đứng vững mà còn đổ gục xuôi theo cánh tay cô. Đã vậy anh lại sợ ngã nên cứ thế ôm cô thật chặt rồi ép cô nhích thẳng đến vách tường.
Cả đời cô chưa bao giờ thấy ai say rượu mà lên cơn muộn như thế này. Cô không chịu nổi sức nặng đè lên mình nên đẩy mạnh tay vào ngực anh: “Ngụy Ngự Thành, Ngụy Ngự Thành.”
Anh cúi đầu xuống, tựa vào hõm vai cô rồi bắt đầu giở trò. Hơi thở nóng bỏng quấn quýt bên tai, không có mùi rượu gai mũi mà thay vào ấy lại là hương bạc hà thoang thoảng.
“Em sắp gãy eo đến nơi rồi!” Cô không biết phải xin anh tha mạng thế nào.
Anh chợt ngẩng đầu, đôi mắt hằn lên những tia máu, ánh nhìn của anh khiến người ta rối bời.
Dường như Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy anh hỏi mình một câu: “Hả? Em nói gì đấy? Anh không nghe rõ.”
Anh nghiêng đầu, một bên gò má vẫn tựa vào hõm vai cô, hai tay anh đè lên tường giữ chặt cô lại: “Anh có đỉnh không?”
Cô nghe vậy thì ngẩn người: “Gì cơ?”
“Đêm hôm ấy, anh có đỉnh không?” Ngụy Ngự Thành thở gấp, hơi thở chứa chan bao dục vọng. Uống rượu cái là xấu xa hơn hẳn, thiêu đốt gương mặt cô. Anh ỷ vào rượu để bắt nạt cô, hệt như đứa trẻ đang đòi được ăn kẹo. Song, cô có chống đối, có yên lặng thì cũng chẳng làm được trò trống gì vì anh vẫn sẽ quấy nhiễu, hỏi cô bằng chất giọng trầm khàn.
“Có đỉnh không, em nói đi, nói nhanh lên.”
Ngực anh càng ngày càng sát vào cô: “Em có nói không?”
Lâm Sơ Nguyệt vứt bỏ vũ khí, thất bại hoàn toàn (*), cô nhắm mắt, cất giọng run run:
“Đỉnh.”
(*) Câu gốc là 一败如水
(một bại như nước) ý chỉ quân thua trận, gặp thất bại lớn, mất kiểm soát như nước bắn trên mặt đất.Vừa dứt lời, mọi thứ xung quanh đã chìm vào tĩnh lặng.
Anh nhìn cô rồi nghiêng đầu, dựa cả người vào cô. Vào thời khắc mà cô không thể trông thấy, anh đã gửi một nụ cười rực rỡ tới hôn xuống bả vai cô.
*