Cặp Đôi Xấu Tính

Chương 31

Editor: Thiếp | Poster: Qin 

Tần Chân sực nhớ ra Trình Lục Dương vẫn còn ở trên xe, say đến nỗi biến thành đồ ngốc, chỉ sợ không dễ chịu mấy, thế là liền vẫy tay với Trần Hàm và Chương Chung Lâm, ba bước đi còn hai bước, bước nhanh đến bên cạnh xe.

Cô gõ cửa xe, thấy Bạch Lộ cố sức rướn người đưa tay hạ cửa kính bên tay lái phụ xuống, ánh mắt cũng tự nhiên rơi lên người đàn ông đang nhắm mắt ngồi gần cửa xe.

Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng trước mặt, đường cong cứng rắn duyên dáng, giày tây âu phục, nét mặt kiêu căng… vân vân và mây mây, à rế, cha nội nào đây? 

Tần Chân sửng sốt, đưa mắt nhìn ghế sau, phát hiện không có ai, liền ngẩn ngơ hỏi Bạch Lộ, “Người đâu?”

Bạch Lộ cũng thất kinh, “Người đâu là sao? Không phải đây à?” Cô chỉ vào người đàn ông ngồi bên cạnh.

“Anh ta là ai thế? Không phải tao kêu mày đi đón Trình Lục Dương sao?” Sau khi kinh ngạc, cuối cùng Tần Chân cũng ý thức được rằng Bạch Lộ đã đón nhầm người, vừa nghĩ đến Trình Lục Dương một mình một thân đợi ở quảng trường Wanda mấy tiếng đồng hồ, ngay lập tức cảm thấy căng thẳng.

Nhưng cô không thể trách Bạch Lộ được, bảo người khác buổi tối lái xe đi đón người thay cô cũng đã đủ mệt rồi, sao cô có thể trách móc chứ?

“Giờ tao đi tìm anh ấy đây!” Tần Chân xoay người chạy vào làn xe bên ngoài bệnh viện, bước đi rất nhanh rất vội, muốn bắt xe đến quảng trường Wanda.

Bạch Lộ nhanh chóng lái xe đi theo, bấm còi in ỏi, “Mau lên đi, tao đưa mày đi!”

Tần Chân nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ, vừa rồi ngửi thấy có mùi rượu, xem ra cũng là một gã say, bèn nói: “Mày giải quyết chuyện đón sai người đi, để tao đi tìm Trình Lục Dương là được rổi. Cũng trễ rồi, mà nhà lại xa nữa, tao chỉ sợ xe mày không đủ xăng thôi.”

Nói xong, cô gọi một chiếc taxi trống, “Về đến nhà mày nhớ gọi cho tao đấy!”

Bạch Lộ tuyệt vọng ngồi ở đó, đang nhìn tai họa từ trên trời rơi xuống, thì bỗng tai họa mở to mắt, nghiêng đầu ung dung nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, không nhanh không chậm thốt ra một câu: “Hi?”

Bạch Lộ cười khổ, “Cái đó, xin lỗi nha, tôi nhận lầm người…”

Người đàn ông kia mỉm cười, “Vừa nãy tôi nói gì ấy nhỉ?”

“…” Cô hoàn toàn quên mất rồi, bởi vì dù anh ta nói gì đi chăng nữa cô cũng chỉ xem là đánh rắm ┭┮﹏┭┮, một đi không trở lại.

Thấy vẻ mặt bi thảm của Bạch Lộ, người đàn ông kia đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vân đạm phong khinh nói: “Dây dưa với cô lâu như thế cũng không còn thấy say nữa. Để đền bù thời gian với cả phí tổn thất tinh thần, làm phiền cô đưa tôi đi ăn đêm, việc tối nay tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Giọng điệu với động tác của anh ta nhìn không giống người bình thường, trong lòng Bạch Lộ cũng thấy khó xử, dù sao cũng nhận nhầm người, không nói năng gì đã lôi người ta lên xe, lại còn không chịu tin lời anh ta… Thế là cô dứt khoát gật đầu, “Được, đi ăn ở đâu đây?”

Người đàn ông kia mỉm cười, “Tùy cô.”

Trong mắt chợt lóe lên tia sáng, hàm ý vô cùng.

Còn Bạch Lộ vừa lái xe, vừa tự nhủ, “Rõ ràng là nó bảo tìm người đẹp trai nhất còn gì, ai ngờ cũng nhầm chứ… XXX!” XXX nhất định là mấy câu chữ nhạy cảm hài hòa nào đó.

Cô chỉ chuyên tâm lái xe, không phát hiện ra khóe môi người đàn ông bên cạnh chậm rãi hiện lên nụ cười.

***

Lúc Tần Chân chạy đến quảng trường Wanda, người ở quảng trường khiêu vũ đã về từ lâu, cửa hàng với nhà hàng cũng sớm đóng cửa, trên quảng trường to như thế hoàn toàn vắng vẻ, chỉ còn lại màn hình Led ở tầng ba phát sáng lập lòe.

Thời tiết dường như thay đổi nhiệt độ, đợi đến khi cô xuống taxi thì cảm thấy có vài giọt nước mưa tạt vào mặt, gió cũng thổi mạnh hơn, người đi đường đều vội vã.

Cô sốt ruột đứng giữa quảng trường hết nhìn đông tới nhìn tây, nhờ cột đèn bên đường mà tìm kiếm bóng dáng Trình Lục Dương. Trận mưa này đến nhanh quá, rất nhanh từ lất phất vài giọt mưa lớn đã biến thành cơn mưa dày đặc, lộp bộp rơi lên người cô.

Cô bước đi nhanh không có mục đích, lo lắng nhìn xung quanh, trong lúc quay đầu lại mới giật mình phát hiện ra bóng dáng người kia.

Dưới bóng đèn đường mờ vàng, Trình Lục Dương vô cùng nghiêm túc ngồi trên băng ghế, mặc cho mưa rơi ướt áo vẫn chẳng nhúc nhích. Hắn mặc áo sơ mi trắng, quần bông màu xám, nhìn như một người đàn ông đang nghỉ ngơi ở nhà.

Trên quảng trường chỉ còn lại mấy người, ai cũng rảo bước đi nhanh, chỉ mình hắn ngồi đơ một chỗ ở kia, trông thật buồn cười, đúng là đồ ngốc ngay đến cả trú mưa cũng chẳng biết.

Trong lòng Tần Chân khựng lại một chút, chân cũng tự động dừng lại theo, rồi một lát sau, chạy về phía cột đèn kia.

Áo quần tóc tai cô đều ướt sũng, nhưng người trước mặt cô còn thảm hại hơn, những sợi tóc đen mềm mại dính lên mặt, áo sơ mi trắng hoàn toàn ướt đẫm, còn có nước mưa từ cằm chảy xuống, theo ngực trượt dọc xuống dưới.

Thấy cô đến, Trình Lục Dương bỗng cười tươi như một đứa trẻ, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, “Cô đến rồi à?”

Hai má vẫn còn ửng hồng, lúc nói chuyện mùi rượu nồng đậm, có trời mới biết rốt cuộc hắn uống hết bao nhiêu rượu! Mà chưa nói đến việc uống rượu, lại còn ngồi đây mắc mưa?

Tần Chân tức giận quát hắn: “Anh bị điên hả? Trời đã mưa rồi, không đi trú mưa đi ngồi ở đây làm gì?”

Trình Lục Dương mất tự nhiên đứng lên, tay chân không biết để vào đâu, ngập ngừng nói: “Tôi, tôi sợ cô không tìm thấy tôi… Như thế thì cô sẽ, sẽ mắc mưa…”

Cả người Tần Chân cứng đờ ra, không ngờ hắn sẽ nói như thế. Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy một người say nào lại có thần trí trong sáng như thế, dù uống đến say khướt vẫn còn nghĩ thay người khác.

Trình Lục Dương lo lắng nhìn cô, nhãn cầu tối đen, trên lông mi còn đọng mấy giọt nước mưa, bởi vì mưa quá lớn mà giọt nước rơi xuống, cả người như một đứa nhỏ cô đơn.

Chẳng hiểu sao mà bỗng trái tim Tần Chân trở nên yếu ớt, cô không truy cứu nữa, chỉ kéo lấy tay hắn đi tìm chỗ tránh mưa. Nhận thấy bước đi lảo đảo của Trình lục Dương, cô khẽ dừng bước, đỡ lấy bờ vai hắn, “Có thể đi được không?”

Giống như nhớ lại mấy câu nói tàn nhẫn của cô trong điện thoại, Trình Lục Dương thấp giọng thì thầm: “Nếu tôi nói không đi được, có phải cô sẽ xử lý tôi?”

Giọng nói với vẻ mặt cẩn thận này khiến trái tim người ta đều rơi xuống, mềm mại nói không nên lời.

Tần Chân không hiểu vì sao trong lòng lại dấy lên cảm giác áy náy, chỉ có thể dùng khuỷu tay đánh nhẹ vào ngực hắn, “Ai bảo anh nửa đêm nửa hôm uống thành thế này! Ai bảo anh trời mưa mà không biết tìm chỗ núp đi! Ai bảo anh đã lớn thế rồi còn khiến người ta phải lo lắng! Anh chờ đó cho tôi, xem tôi có xử lý anh không!”

Nói thì hùng hổ, nhưng thật ra xuống tay rất nhẹ.

Trình Lục Dương được cô đỡ bước đi xiêu vẹo, cuối cùng bị cô đẩy vào núp ở trạm điện thoại bên đường.

Trong không gian chật hẹp như thế, hai người không thể tránh khỏi việc tiếp xúc gần gũi. Tần Chân có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt tối đen trong suốt đơn thuần như đá quý.

Trình Lục Dương bất an nhìn cô, thấp giọng nói: “Tôi cứ nghĩ, cứ nghĩ cô sẽ không đến… Tôi chờ lâu lắm, vừa lạnh lại khó chịu…”

Giọng nói từ từ trở nên oan ức, lại bởi vì ngà ngà say, nên từng tiếng một đều có vẻ mơ hồ mềm mại.

Đột nhiên Tần Chân chẳng biết nói gì, chỉ an ủi một câu: “Sao có thể chứ? Không phải tôi đã đến rồi sao?”

Cũng chẳng biết là đang an ủi hăn, hay là an ủi chính mình.

Giọt nước trên mi mắt Trình Lục Dương từ từ rơi xuống, chảy vào trong vành mắt rất khó chịu, hắn không nhịn được đưa tay lên xoa mắt, mơ hồ nói một câu: “Trước kia bà ấy nói sẽ đến tìm tôi, nhưng tôi đợi lâu như thế rồi mà vẫn không đợi được bà, năm nào cũng giống nhau…” Hắn buông tay ra, chẳng hiểu sao tròng mắt lại trở nên ửng đỏ, là bởi vì mưa hay vì điều khác? Tần Chân không biết.

“Bà ấy là ai?” Tần Chân ngẩng ngơ hỏi hắn.

“Lục Thư Nguyệt.” Trình Lục Dương căm tức nói, một lát sau lại nản lòng cụp mắt xuống, “Bọn họ đều là quân lừa đảo, đã nói sẽ đến đón tôi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chẳng đến…”

Tình trạng của hắn lúc này chính là một cậu bé, thất vọng, nản lòng, đau lòng, tùy hứng… và còn rất đau thương. Tần Chânđang không biết phải nhìn hắn thế nào, thì đã thấy hắn đột nhiên cười to, không hề báo trước đưa tay vòng qua lưng cô, ôm chầm lấy cô.

Tần Chân cực kỳ hoảng sợ, còn tưởng hắn say rượu làm càn, đang định giãy dụa thì lại nghe thấy hắn vui mừng nói: “May mà cô đã đến, tôi biết cô sẽ không bỏ lại tôi!”

Cho đến tận bây giờ cô chưa từng nghe thấy khẩu khí này của hắn, ít nhất là lúc hắn tỉnh táo sẽ không bao giờ nói như vậy, mừng rỡ thích thú như thế, cảm động vô cùng như thế, chân thật giản đơn như thế.

Tay cô đặt trên ngực hắn, bất luận thế nào cũng chẳng thể đẩy hắn ra được, ngược lại từ từ thả lỏng, lần mò ra sau lưng hắn, sau đó vỗ nhẹ.

Cô nói: “Ừm, tôi sẽ không bỏ lại anh đâu, đương nhiên sẽ không.”

Ngay sau đó Trình Lục Dương lại cười rộ lên, cuối cùng ngồi trong trạm điện thoại với cô, đợi mưa tạnh. Bởi vì do uống quá nhiều, nên rất nhanh hắn dựa vào vách kính mà ngủ, chỉ còn lại Tần Chân không nhúc nhích nhìn hắn, nhìn mái tóc cùng mi mắt ướt sũng của hắn, và cả lồng ngực phập phồng.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng người đàn ông miệng thúi mặt dày tính nết không ra gì này lại có một tấm lòng tốt. Khoảng cách không gần cũng chẳng xa, cô dùng ngón tay vạch theo đường viền trên mặt hắn trong không khí, từ đôi mắt đến chóp mũi, từ đôi môi cho đến quai hàm.

Giống như trong một ngày mùa đông tuyết rơi, có ánh sáng mặt trời rực rỡ đến lóa mắt.

Giống như cây tùng cây bách ở trên vách núi, dù cô đơn không dễ tiếp cận, nhưng lại có thể dũng cảm dùng tư thế cao ngất đứng lặng giữa đất trời, khiến người ta không thể mở to mắt.

Cô im lặng nhìn hắn, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, bỗng cảm thấy thoải mái vô cùng.

Tại nơi đây, trong trạm điện thoại chật hẹp này, ngay đến chính cô cũng cảm thấy mù mờ, vì sao tâm tình lại nhẹ nhõm ung dung như thể đang ngồi uống cà phê vào một buổi chiều đầy nắng thế này.

Giống như toàn bộ áp lực với phiền não đều bay đi mất, cô hoàn toàn thả lỏng ngồi ở đó, nhìn lớp mặt nạ của người đàn ông trước mặt bong ra từng mảnh nhỏ, để lộ mặt yếu ớt của bản thân.

Nghĩ đến đây, ngón tay của cô khẽ động, dừng lại trong không trung vài giây, sau đó từ từ đến gần, cẩn thận chạm vào lông mi hắn.

Ướt át, như là giọt sương thởu ban mai.

Cô xấu xa quét mắt trượt dọc theo lông mi của hắn đi xuống… Ồ, làn da này mới đẹp làm sao, chiếc mũi cũng cao nữa, quả thật giống như tay ai đó muốn tổn thương nha!

Chỉ là một hành động vô ý thức, như là lòng hiếu kỳ nổi dậy, thế nên sẽ theo ý mình mà tùy tiện làm bậy, dù sao Trình Lục Dương cũng uống say mà, sẽ không tính toán với cô đâu.

Khi ngón tay trượt đến bên môi hắn thì bỗng hắn cảm thấy ngứa, thế là liền tóm lấy cổ tay cô, mơ mơ màng màng kéo đến bên cạnh, Tần Chân liền bất ngờ nằm gục trên người hắn.

Cánh tay chống bên người hắn, ngực lại dán chặt vào lồng ngực hắn… Cô hoảng hốt ngẩng đầu, thấy Trình Lục Dương ngây ngốc mở mắt ra, dùng ánh mắt không phòng bị nhìn cô, rồi vừa sợ vừa hỏng hỏi cô: “Sao thế?’

Thật giống như không rõ vì sao cô lại chạy đến nằm trên người mình.

Ba giây sau, Tần Chân nhanh chóng bò dậy, mặt đỏ nói: “Mưa nhỏ rồi! Mau lên, chúng ta ra ngoài bắt xe!”

Sau đó không nhìn Trình Lục Dương nữa, vội vàng kéo hắn chạy ra ngoài, vẫy tay, lên xe, toàn bộ động tác đều rất lưu loát. Mà trạm điện thoại dần dần biến thành một cái chấm đen nhỏ ở phía sau, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa.

Trình Lục Dương im lặng ngồi cạnh cô, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, cái gì cũng không hỏi. Mà ở nơi nào đó trong lòng Tần Chân, có lẽ biết trong ba giây thất thần vừa rồi, vì sao cô không đẩy hắn ra.

Bởi vì lúc đó cô nghĩ, ánh mắt đầy mê hoặc thế, nếu khẽ hôn lên đó, sẽ có cảm giác như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment