Cặp Đôi Xấu Tính

Chương 74

Khi Bạch Lộ chạy tới quảng trường Vạn Đạt thì đã mười một giờ đêm rồi.

Đoàn người nhảy múa đã tan từ lâu rồi, các cửa hàng cũng đã đóng cửa, cô dừng xe ở ven đường rồi tìm khắp xung quanh “người đẹp trai nhất toàn bộ quảng trường” trong truyền thuyết.

Tần Chân nói tổng giám đốc Trình Lục Dương da dày độc miệng của cô ấy uống say rồi, lúc này đang lang thang ở đây. Thế nhưng ân sư bị bệnh nặng, ngày mai phải làm phẫu thuật, cô ấy phải đến đó trò chuyện, hại Bạch Lộ phải một mình lái xe đến đây giúp cô ấy tìm một người đàn ông chưa từng gặp.

Trên quảng trường có rất ít người, có người ngồi ngẩn người dưới tán cây, có cặp đôi đi dạo bộ trên con đường nhỏ, có người hối hả đi ngang qua đường.

Cô nhìn thấy một người đàn ông cầm chai rượu đi lảo đảo ở ngoài trung tâm thương mại, vì thế bước lên trước quát to: “Trình Lục Dương!”

Người đàn ông kia quay phắt lại, mặt đầy râu ria, tóc tai rối tung, người mặc bộ đồ rách nát, quan trọng nhất là tay còn cầm một cái bát không lành lặn… là một người ăn mày.

Bắt gặp cặp mắt hung ác kia, Bạch Lộ che mặt, cúi người xuống: “Xin lỗi anh, tôi nhận nhầm người, nhận nhầm người…”

Cô tìm một lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy dưới đèn đường phía trước có một người đàn ông đang đứng không hề nhúc nhích, dường như đang đợi người.

Trông dáng vẻ… hẳn là một anh chàng đẹp trai đây.

Lúc này, cô đứng tại chỗ suy xét một lát, từ sườn mặt đến bộ vest vừa khít người rồi quan sát đến vóc dáng và đôi chân cao thẳng thon dài của anh ta, cuối cùng xác định được người này hẳn là Trình Lục Dương rồi.

Vì thế Bạch Lộ đi một mạch tới trước mặt anh ta, xác nhận lần cuối: “Anh này, anh đang chờ người hả?”

Người nọ quay sang nhìn cô.

Đôi mắt dài hẹp đen nhánh, gương mặt góc cạnh rõ ràng như được gọt đẽo, đường nét tuấn tú, môi mỏng khẽ mím.

Bạch Lộ còn ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt từ người anh ta.

Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, môi mỏng hơi hé: “đúng.”

Bạch Lộ đã chắc chắn, người này chính là tên ma men Trình Lục Dương. Vì thế cô túm lấy tay Trình Lục Dương: “cuối cùng cũng tìm được anh rồi, đi thôi, nhanh lên, Tần Chân đang chờ chúng ta!”

***

Ninh Hạo Thần đau dạ dày cộng thêm đau đầu.

Đau dạ dày là bởi vì mấy ngày trước game online cỡ lớn do anh dẫn đoàn đích thân thiết kế đã thử nghiệm, lần đầu tiên thử nghiệm đã rất thành công, thu được vô số lời khen từ cư dân mạng, mà vào bữa tiệc chúc mừng này, anh không tiện từ chối rượu, bởi thế mà uống quá mấy chén, bệnh dạ dày tái phát.

Đau đầu là vì, rõ ràng anh đang ở đây chờ bạn tốt từ bãi đỗ xe ra đón anh, sao tự dưng lại lòi ra một cô gái trẻ, lại còn động tay động chân, lôi lôi kéo kéo anh?

Anh giãy khỏi tay Bạch Lộ, nhíu mày: “Cô gái, cô nhận nhầm người rồi.”

Bạch Lộ nhếch miệng cười: “ma men toàn nhiễu thế này hả? Thôi, mau đi theo tôi, tôi tìm anh cả buổi rồi, nếu mà không về trước mười hai giờ để ngủ cho đẹp da thì sáng mai mắt tôi lại có quầng đen mất.”

Dứt lời, móng vuốt cô lại bám lấy tay Ninh Hạo Thần.

Mọi khi cô chỉ thân thiết với Tần Chân, tay Tần Chân mảnh khảnh mềm mại, nào có rắn chắc mạnh mẽ, tràn đầy… nam tính giống người đàn ông trước mắt.

Chưa đợi đến khi cô thưởng thức tỉ mỉ thì Ninh Hạo Thần lại rút tay ra, đau dạ dày cộng thêm đau đầu khiến cho vẻ mặt anh không hề đẹp đẽ tí nào, anh nói với cô bằng giọng pha tia lạnh lẽo: “Cô gái, tôi không biết cô nhận nhầm người, hay có mưu đồ gì khác, nhưng mà cho phép tôi nhắc nhở cô, dù thế nào, cô đều tìm sai đối tượng rồi.”

Ngụ ý: tôi không dễ dây vào đâu.

Bạch Lộ cũng tức giận.

Anh ấy à, cãi nhau với người nhà thì thôi đi, tâm trạng không vui chạy đến đây một mình uống rượu giải sầu thì cũng thôi đi, giờ đã hơn nửa đêm, anh còn dày vò người tốt với anh, còn tỏ thái độ, thế này mà được à?

Cô cũng mặc kệ, cứ thế túm người đàn ông này lên xe, miệng còn hùng hổ nói: “thiên tài mới đi nói lý với tên bợm rượu! Anh nghĩ tôi ngốc hả, tôi bảo anh làm gì thì anh làm thế, nếu không tôi sẽ cho anh một trận! Nói cho anh biết, tôi từng học Taekwondo đấy!”

“…”

Việc cô cãi bướng thật khiến Ninh Hạo Thần dở khóc dở cười, mà kế tiếp, dù anh nói gì, cô đều không thèm nghe, thậm chí một khi tức lên còn đấm rất mạnh vào tay anh, khiến bả vai anh đau nhức.

Ninh Hạo Thần đau dạ dày không thôi, cần nghỉ ngơi gấp nên lập tức không giãy dụa nữa mà để mặc cô.

Dọc đường đi, anh nhắc nhở mấy lần: “cô gái, cô thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không phải người cô muốn tìm.”

“À, thế à.” Bạch Lộ mỉm cười đồng ý, chớp mắt lại tiếp tục lái xe.

“Tôi họ Ninh, tên đầy đủ là Ninh Hạo Thần, tôi nghĩ cô không hề quen biết tôi.” Anh tiếp tục giải thích.

“À, thế à.”

“… Cô gái, rốt cuộc cô có nghe tôi nói không đấy?” Nén lại, nhất định phải nén lại.

“À, thế à.”

“…”

Nén rồi mà vẫn không nhịn được!

Ninh Hạo Thần rốt cuộc im lặng rồi, dạ dày vô cùng đau đớn, thế nhưng lại không mang thuốc, quan trọng nhất là huyệt thái dương cũng giật giật, quả thật chết mất thôi.

Anh dứt khoát nhắm mắt lại, tựa vào ghế không nói chuyện.

Bạch Lộ nghiêng đầu sang nhìn anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mới thỏa mãn nói: “thảo nào người ta nói ma men nói nhảm, một chữ cũng không thể tin.”

Cô chạy xe tới bệnh viện, gọi điện thoại cho Tần Chân: “OK chưa? Có cần mình đi lên không?”

Tần Chân nói: “Không cần, bọn mình vừa ra khỏi phòng bệnh, đi xuống ngay đây. Cậu đón anh ấy chưa?”

“Đương nhiên rồi, mình làm việc cậu cứ yên tâm!”

Bạch Lộ quay sang nhìn người đàn ông đang nhắm mắt tựa vào chỗ ngồi, nhìn cái mũi thẳng chưa kìa, nhìn gương mặt này đẹp trai chưa kìa lạnh lùng chưa kìa: “Theo đúng lời cậu dặn, mình đã khuân người đàn ông đẹp trai nhất trên quảng trường tới cho cậu rồi đây!”

Tần Chân thở phào: “Mình xuống ngay đây, cậu chờ một lát.”

Bạch Lộ cất di động, lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh vẫn nhắm mắt mà nói rất thản nhiên: “cô gái này, để tôi nhắc nhở cô lần cuối, cô nhận nhầm người rồi.”

“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lời của một tên ma men hả?” Bạch Lộ cười nhạo anh rồi lại không khỏi đánh giá anh, người này đẹp trai thật, cứ như sao ý.

“Con mắt nào của cô nhìn ra tôi là ma men hả?” Người đàn ông chậm rãi mở mắt, quay đầu sang nhìn Bạch Lộ không hề chớp mắt, con ngươi sâu thẳm trong vắt như hắc diệu thạch, như hút trọn linh hồn người ta vào đó.

“Dù anh có nói gì cũng vô ích, ngoan ngoãn ngồi đấy, chờ mẹ ruột anh tới.” Bạch Lộ vô cùng tốt bụng vỗ mặt anh: “Trông này gương mặt khôi ngô chưa này, đẹp trai chưa kìa? Lại để anh lãng phí rồi, thật tiếc quá, độc miệng cộng thêm nát rượu, thuộc tính này đúng là hiếm thấy.”

Người đàn ông híp mắt nhìn cô nhưng không nói không rằng, dứt khoát nhắm mắt lại như đang ngoan ngoãn chờ Tần Chân đến.

Mà khi Tần Chân đến bên ngoài xe, nhìn thoáng qua ghế phụ rồi mờ mịt nhìn ra ghế sau, sau đó không hiểu ra sao mà hỏi Bạch Lộ: “người đâu?”

Bạch Lộ cũng giật mình: “Cái gì mà người đâu? Không phải ngồi đây sao?” Cô chỉ vào người đàn ông ngồi cạnh.

“Anh ta là ai? Mình bảo cậu đi đón Trình Lục Dương cơ mà?” Tần Chân lập tức hiểu ra: “Cậu đón nhầm người rồi!”

“…”

Bạch Lộ vội vàng gọi Tần Chân: “Thế, mình lái xe quay lại tìm anh ta!”

Tần Chân đã không rảnh nói tỉ mỉ với cô, chỉ xua tay: “Tự cậu giải quyết người trên xe đã! Mình tự đi đón Trình Lục Dương!”

Dứt lời, cô đã vẫy lại một chiếc xe trống: “Khi nào về đến nhà nhớ gọi điện cho mình đấy!”

Bạch Lộ tuyệt vọng ngồi ở đó, nhìn tai họa từ trên trời giáng xuống, nào ngờ tai họa này bỗng mở mắt, nghiêng đầu ung dung nhìn cô, khẽ nhếch môi, không nhanh không chậm thốt ra: “Hi?”

Bạch Lộ gian nan nặn ra một nụ cười: “Aiz, thật sự xin lỗi, tôi đón nhầm người…”

Người đàn ông mỉm cười: “Trước đó tôi đã nói gì?”

“…” Cô đã quên mất tiêu rồi, bởi vì dù anh ta có nói cái gì, cô đều cho là anh ta đang nói nhảm, cô nghe vào tai này rồi ra tai kia luôn.

Thấy vẻ mặt đau khổ của Bạch Lộ, người đàn ông cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi ung dung nói: “Giằng co với cô lâu như vậy, cảm giác say cũng bớt đi nhiều. Coi như để đền bù tổn thất thời gian và tinh thần, phiền cô lái xe đưa tôi đi ăn khuya, chuyện đêm nay tôi sẽ bỏ qua.”

Tác phong và ngữ điệu của anh ta có vẻ không phải dân thường, trong lòng Bạch Lộ cũng thấy xấu hổ, dù sao là mình túm nhầm người, còn không cho giải thích đã lôi người lên xe, còn thế nào cũng không tin lời anh nói… Cô gật đầu không chút do dự: “được, đi đâu ăn đây?”

Người đàn ông mỉm cười: “cô quyết định đi.”

Trong đôi mắt lưu chuyển chút ánh sáng nhẹ nhàng, đầy hàm ý.

Mà Bạch Lộ vừa lái xe, vừa lẩm bẩm: “Rõ ràng đã túm lấy anh chàng đẹp trai nhất tới như cậu ấy bảo rồi, sao lại nhầm được… xxx!” xxx nhất định là chữ nhạy cảm gì đó.

Cô chỉ lo chuyên tâm lái xe nên không hề phát giác người đàn ông bên cạnh chậm rãi nở nụ cười mê người.

***

Hai người đi ăn ở một quán gần nhà Bạch Lộ, cô thường đến quán này, ông chủ rất tốt tính và hòa nhã, mì thì thơm nức mà lượng mì cũng đủ.

Tối đó Ninh Hạo Thần chưa ăn gì cả, lại uống mấy chén rượu nên tái phát bệnh dạ dày. Lúc này thấy bát mì Đại Cốt (*) nóng hổi này thì cũng thấy hào hứng.

[(*) Mì Đại Cốt: tại đây]

Anh nhận đôi đũa mà Bạch Lộ đưa tới, nếm một ngụm, thật thơm ngon.

“Thế nào?” Người phụ nữ đối diện hăng hái hỏi anh.

Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sáng long lanh như đang hỏi cô bạn thân của mình rằng món cô giới thiệu có ngon không, ánh mắt chân thành tha thiết vô cùng, thậm chí có vài phần như chú cún nhỏ vẫy đuôi xin vuốt ve đầu.

Ninh Hạo Thần thấy hơi buồn cười, khẽ ừ một tiếng.

Anh luôn soi mói, ngay cả kế hoạch hoàn mỹ do tinh anh trong đội làm ra, anh cũng có thể moi ra một hai vấn đề. Không phải anh hà khắc, mà anh luôn quan niệm đã tốt còn muốn tốt hơn, đặc biệt là trên thị trường điện tử mà chi tiết quyết định thắng bại này.

Đương nhiên, Bạch Lộ không biết soi mói là thói quen của anh, cho nên cô rất không hài lòng với câu trả lời này.

Cô ăn một miếng mì to, thậm chí phát ra âm thanh sụt sịt, dùng hành động để biểu thị sự yêu thích với món mì của bản thân.

“…” Ninh Hạo Thần nhìn chằm chằm cô không nói, đây là lần đầu tiên anh thấy có người phụ nữ ăn trước mặt anh hào phóng như thế.

Bạch Lộ nhận ra cái nhìn của anh, vô cùng tự nhiên hỏi: “Nhìn tôi làm gì? Ăn mì đi!”

Anh đắn đo một lát rồi uyển chuyển hỏi cô: “cô luôn ăn uống như thế sao?”

Thoáng cái Bạch Lộ đã hiểu được ý anh.

“Anh này, chẳng lẽ thầy cô anh không dạy rằng, đồ ăn cũng có sinh mệnh sao? Phương thức tôn trọng đồ ăn tốt nhất chính là dùng tâm linh thành kính và thái độ nghiêm túc an ủi nó, thưởng thức nó, anh không phát ra âm thanh thì nó làm sao mà biết được anh cảm thấy nó ngon chứ?”

Dứt lời cô, cô lại bưng bát lên húp sụt sịt một hớp to rồi thỏa mãn lau miệng: “ăn thế mới có cảm giác thành tựu!”

Ninh Hạo Thần cảm thấy bản thân gặp phải một người lạ lùng.

Hơn nữa người lạ lùng này còn nhìn anh vô cùng nghiêm túc: “Nhanh lên, để không phụ lòng mì trong bát anh, không để nó cảm thấy sự thất bại của sinh mệnh và sự phụ lòng đến từ khách hàng, ăn miếng to vào!”

“…”

Ninh Hạo Thần buông đũa, bình tĩnh lau miệng: “đi thôi, tôi no rồi.”

***

Kết thúc của câu chuyện là, cô Bạch Lộ quý trọng đồ ăn như thế, tôn trọng đồ ăn như thế, đồng thời tin chắc rằng đồ ăn có sinh mệnh như thế làm sao có thể dễ dàng tha thứ việc Ninh Hạo Thần lãng phí thực phẩm được?

Cô nhíu mày nhìn bát mì chỉ mới vơi một phần ba, dường như đang vắt óc suy xét một phương án ép ăn hoàn hảo.

Ninh Hạo Thần vỗ trán: “đừng nói là cô định ép tôi ăn đấy chứ?”

Bạch Lộ lắc đầu, gõ ngón tay: “bà chủ, đóng gói!”

“…”

Cuối cùng cô kín đáo đưa túi mì còn bốc hơi nóng cho Ninh Hạo Thần: “mang về nhà ăn, nhất định phải ăn! Nếu như anh phụ lòng chúng nó, mỗi tối sau này, anh sẽ mơ thấy vô số linh hồn của sợi mì khóc lóc lên án sự bất trung bất nghĩa của anh!”

“…”

Ninh Hạo Thần bình tĩnh nhìn mì trong tay, cảm thấy sau này mỗi khi ăn mì, mình nhất định sẽ nhớ tới người lạ lùng này.

Tính anh lãnh đạm nên anh không nói gì nữa để tránh cho cô gái này còn tiếp tục ồn ào.

Đi ra cửa sau của quán, Bạch Lộ đề nghị đưa anh về nhà, đã muộn thế này cũng không bắt được taxi nữa, anh vui vẻ lên xe, báo địa chỉ.

Trong nửa tiếng đi đường, Bạch Lộ thực sự là một người ồn ào chíu chít, lúc thì nói về phong cảnh ven đường, lúc thì mắng mỏ lái xe phía trước chậm quá, thậm chí còn hào hứng giới thiệu cho anh món ăn ngon mình đã từng ăn, đồng thời còn khăng khăng rằng mỗi món đều có linh hồn riêng.

Dù Ninh Hạo Thần có ít nói, lại càng không thích cãi cọ với người khác đi nữa cũng không khỏi thong thả nói: “ừ, có linh hồn.”

… Mỗi hạt gạo nhà cô đều có linh hồn, mỗi ngày cô đều sát sinh.

Bị ầm ĩ cả một mạch tới tận cửa tiểu khu, rốt cuộc Ninh Hạo Thần cũng được xuống xe như trút được gánh nặng, nhưng mà mới đi vài bước, anh sờ sờ túi quần âu thì phát hiện không thấy chìa khóa… Chắc rơi trên xe cô.

Vì thế anh lập tức xoay người đi về cạnh xe, vừa quay lại thì thôi rồi, bạn đoán xem anh thấy gì nào?

Anh thấy “cô gái ngốc nghếch” trong xe đang cười ngặt nghẽo gọi điện cho người ta, biểu cảm hoàn toàn tương phản với vẻ ngu đần và nghiêm chỉnh lúc trước, thậm chí nhìn nghiêng cũng có thể nhận ra sự giảo hoạt và sung sướng của cô.

Cô nói to với đầu bên kia: “Tần Chân cậu ngủ chưa? Ha ha, mình kể cho cậu này, tên ma men tối nay ý, hài quá, một mạch tỏ thái độ với mình, nhìn mình cứ như nhìn con ruồi ý, còn muốn lừa mình mời anh ta một bữa! Kết quả mình dẫn anh ta đi ăn mì Đại Cốt, còn liên thuyên cả đống lý luận sinh mệnh của đồ ăn, một mạch ríu rít khiến anh ta không chịu nổi! Cậu không nhìn thấy vẻ mặt anh ta đâu, ha ha, hài lắm, cứ như bị táo bón ba ngày ba đêm mà vẫn không cho ra shit ý!”

Ninh Hạo Thần lập tức hóa đá.

Anh đứng ở ngoài xe, trong tay còn xách túi mì Đại Cốt đã lạnh, mà người phụ nữ bên trong xe cười vô tư lự, biến anh thành trò cười khoe khoang với người ta.

Mặt anh thoáng cái sa sầm đi.

Giây tiếp theo, anh chìa tay ra, gõ lên cửa sổ xe của Bạch Lộ, cạch cạch cạch, ngón tay gõ trên thân xe phát ra âm thanh lanh lảnh.

Âm thanh trong xe chợt ngừng.

Bạch Lộ sợ hãi quay ra, thấy có một người đàn ông mặt lạnh tanh đứng dưới đèn đường, gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen kịt.

Cô cứng ngắc tắt di động, nhếch miệng cười: “ha ha, ha ha, anh, sao anh lại quay lại?”

Răng rắc, cửa xe bị mở ra.

Ninh Hạo Thần lại ngồi lên xe, thản nhiên nói: “là thế này, tôi lớn thế này rồi, còn chưa từng thấy hạt gạo có linh hồn. Tôi đoán là gạo nhà tôi đã mất đi sinh mệnh từ lâu, không còn linh tính nữa, cho nên xin cô thỏa mãn người đàn ông tràn đầy tò mò này, đưa tôi đến nhà cô nhìn hạt gạo có linh hồn trông thế nào. Tôi nghĩ nhờ sự trợ giúp của cô tôi sẽ học được cách trao đổi với đồ ăn, đồng thời yêu thương nó.

“…”

Bạch Lộ bị độ vô liêm sỉ của người đàn ông này khiến cho kinh, hãi, rồi!
Bình Luận (0)
Comment