Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)

Chương 103

Trần Tư Nhung cảm thấy rằng kể từ khi bước vào thang máy, cô đã bước vào một vòng xoáy không thể trốn thoát, lúc này, cô đã ở trong tâm của vòng xoáy. Dái tai đỏ đến mức rỉ máu, ngón tay thu về hoảng loạn mà dừng lại giữa không trung.

Là Caesar tự mình kéo lại khóa quần, khóa được kéo rất chặt, từ từ khép lại hướng lên trên, để lại một cái đũng quần cực kỳ chật chội không thể không chú ý.

Hai người biết tất cả nhưng giả vờ như không nhìn thấy gì. Dù cô đã quyết tâm vạch rõ ranh giới với anh nhưng anh chưa bao giờ rụt rè che giấu cảm xúc của chính mình.

Nụ hôn trên bãi biển đêm đó, cuộc điện thoại đó, tấm thiệp nhung đỏ đó.

Hốc mắt của Trần Tư Nhung nhất thời đỏ lên.

Theo một nghĩa nào đó, chủ nhân không bao giờ rời bỏ cô.

Caesar giơ tay xem giờ: "Tôi có thể ở chỗ này với em thêm mười lăm phút nữa."

Trần Tư Nhung im lặng một giây, cô đặt cái ly xuống: "Hay là tôi nên đi thôi, dù sao tôi đã gặp được anh rồi."

Caesar yên lặng liếc cô một cái, thản nhiên nói: "Không thành vấn đề, Grace, nếu như em muốn đi, tôi kêu tài xế đưa em đi."

Sau đó anh đứng dậy đi lấy điện thoại, Trần Tư Nhung cũng đứng dậy, lẳng lặng đứng ở sau lưng anh.

Cảm thấy lo lắng, Trần Tư Nhung đi theo Caesar đến phòng tiếp tân, Caesar mở tủ lạnh và hỏi cô muốn uống cà phê, trà hay Coca.

Trần Tư Nhung gọi một ly coca đá lạnh.

Sau đó hai người ngồi đối diện nhau trên sô pha, Trần Tư Nhung nhấp một ngụm coca mát lạnh, sau đó mới bình tĩnh lại đôi chút.

Cô khẽ liếm môi, nhưng vẫn quan tâm vết thương của anh lần nữa: "Bác sĩ nói vết thương rất nghiêm trọng sao?"

Caesar đang dựa lưng vào sô pha, anh đã mặc quần áo đầy đủ trở lại, như không có chuyện gì xảy ra, nhưng chiếc quần bó sát không thể nói dối, sự cương cứng mà anh vừa có là thật.

Trần Tư Nhung cảm thấy cổ nóng lên, cô cầm ly coca đá lạnh lên uống một ngụm lớn.

"Vết thương cũng không nặng lắm, tuy dài nhưng không sâu, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao."

Trần Tư Nhung xoa nắn cái ly: "Vậy là tốt rồi."

Lúc này một nỗi buồn nặng trĩu không thể giải thích được đột nhiên ập đến trái tim Trần Tư Nhung, cơ thể cô như lung lay mất đi điểm tựa, trái tim bị kéo lê và chìm xuống vô tận.

Anh không nói một lời nào để giữ cô lại, nhưng chính cô lại nói muốn rời đi.

Giây phút này thực sự khó khăn, cô bị cái tâm đ*o đức giả, hèn nhát, quanh co của mình giày vò, nhưng liệu Caesar có bị cô hành hạ liên tục như thế này không.

Sau khi chia tay, anh không hề có bất kỳ lời trách cứ nào đối với cô, cũng không có bất kỳ lời bào chữa nào cho bản thân, anh chấp nhận mọi cảm xúc và mọi quyết định của cô.

Một giây sau, ngón tay cô nắm lấy cổ tay Caesar, anh nghiêng người, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Trần Tư Nhung.

Cô không nhìn anh, nhưng giọng có chút nghẹn ngào nói: "Chúng ta cùng nhau ăn trưa đi."

"Sau khi cuộc họp của anh kết thúc." Cô nói thêm.

Ánh mắt Caesar lặng lẽ dừng ở trên người Trần Tư Nhung.

Anh nhút nhát thì Trần Tư Nhung dũng cảm.

Nhưng Grace của anh vẫn chưa tự tin lắm. Bàn tay cô mềm mại như vậy, được anh nắm trong tay. Nhưng Caesar chỉ nắm tay cô một chút rồi buông ra.

" Grace, tôi rất vui vì em sẵn sàng ở lại."

" Cuộc họp kéo dài khoảng một giờ, em có thể đợi ở đây, ngủ hoặc đọc sách."

Trần Tư Nhung gật đầu và hỏi: "Vậy là anh cho tôi ở phòng họp, thế cuộc họp của anh thì sao?"

"Mở họp trong phòng bệnh cũng được."

"Nếu tôi vô tình gây ra tiếng động và bị nghe thấy thì sao?"

" Chỉ cần em không đi ra, họ sẽ không biết bên trong là ai."

Trần Tư Nhung ngước mắt nhìn anh: " Nếu như tôi không cẩn thận đi ra bị phát hiện thì làm sao bây giờ? "

Caesar cười nói: " Em nói như thế nào thì tôi sẽ nương theo đó mà hùa theo em. "

Trần Tư Nhung lại muốn khóc, tại sao anh lại tốt như vậy.

"Anh mau đi ra ngoài đi." Trần Tư Nhung sợ rằng mình sẽ lại đỏ mắt.

Đi đến cửa phòng, Caesar dừng lại nhìn Trần Tư Nhung lần nữa.

Trong phòng họp yên tĩnh sáng sủa, cô ngồi trên sô pha nhìn anh rời đi, hốc mắt còn hơi đỏ hoe bởi nước mắt rơi xuống vì anh.

"Hẹn gặp em sau một giờ nữa, Grace." Anh nói.

"Hẹn gặp lại sau một giờ nữa.... Caesar."

Caesar nắm chặt tay nắm cửa phòng họp, chậm rãi đóng lại. Khuôn mặt của Trần Tư Nhung dần biến mất sau khe hở cánh cửa. Anh nghĩ rằng việc kêu James đến mở họp ngày hôm nay thực sự là một quyết định đúng đắn.
Bình Luận (0)
Comment