Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)

Chương 135

Sau khi hai người ôm ấp nhau trên sofa, cảm giác mệt mỏi sau chuyến bay đường dài càng thêm rõ ràng. Họ không có hành trình gấp gáp bền đi tắm cùng nhau và lên giường đi ngủ.

Trần Tư Nhung tỉnh lại vào lúc chạng vạng, hô hấp của Caesar vẫn trầm tĩnh như trước.

Cô vừa tham luyến sự ấm áp trong chăn, lại không muốn quấy rầy Caesar ngủ, bởi vậy Trần Tư Nhung cẩn thận xoay người, sờ di động lại chơi.

Cô mở hết tất cả ứng dụng di động và nằm lướt trong nhàm chán.

Lướt, lướt, thấy một cuộc thảo luận về "sắm vai play". Trong căn phòng tối tăm, trái tim Trần Tư Nhung đập nửa nhịp.

Cô chưa bao giờ chơi trò sắm vai với chủ nhân.

Mà ngón tay cũng vô cùng chân thành bấm vào giây tiếp theo, lời mở đầu chính là:

"Thưa phu nhân, phu nhân cũng không hy vọng chồng phu nhân mất công việc này đúng không?" 

Trần Tư Nhung quả thực miệng đắng lưỡi khô. Một câu ngắn ngủi, cũng đủ để cô cao trào trong đầu.

Chủ nhân của cô... 

Đóng vai cấp trên của chồng, mà cô là người vợ vì giúp chồng không mất việc mà lén lút đến cầu xin...

Có cả cưỡng chế và sự tự nguyện mà cô phải thừa nhận.

Quả thực là... Kích thích muốn chết.

Thân thể Trần Tư Nhung vẫn không nhúc nhích, nhưng cô xác định mình đã ướt.

Nhanh chóng tắt di động để điều chỉnh hơi thở của cô ngày càng khó khăn. Nhưng trong bóng tối, ham muốn chỉ trở nên mạnh mẽ hơn.

Trần Tư Nhung ngồi dậy.

Giọng Caesar nhanh chóng vang lên phía sau cô: "Em tỉnh rồi à, Grace?"

Trần Tư Nhung thấp giọng đáp: "Vâng...Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn tối, đúng không ạ? "

Caesar cũng ngồi dậy, hôn Trần Tư Nhung: "Ừm, bây giờ anh đi thay quần áo. "

Bữa tối... Đương nhiên là ăn trong không yên lòng.

Trần Tư Nhung cầm lấy dao nĩa, không kìm lòng được nhớ đến câu nói kia.

Cánh môi vô thức mở ra, để hít vào nhiều oxy hơn.

Ánh mắt nhìn vào Caesar, cơ thể lại càng nóng hơn.

Chủ nhân sẽ đồng ý chơi sắm vai như vậy sao? Chủ nhân có thích nó không?

Một cốt truyện có chút giống "ngoại tình", chủ nhân sẽ đồng ý không?

Cả đêm, sự chú ý của Trần Tư Nhung đều bị phân tán. Bữa tối cô không ăn nhiều, nhanh chóng trở về căn hộ với Caesar.

Hai người một trước một sau đi vào phòng. Trước bồn rửa tay, Caesar ôm người vào lòng cùng nhau rửa tay.

Giọng nói Caesar rất nhạt, như thể vô tình hỏi: "Đang nghĩ chuyện gì quan trọng à?"

Trần Tư Nhung hoảng sợ, mới phát hiện mình lại thất thần rồi.

Nhưng giờ phút này, giống như một khoảnh khắc tuyệt đẹp. Giọng điệu của cô cũng qua quít bình thường, từ trong gương nhìn chủ nhân.

"Em... Suy nghĩ về một tweet xem vào buổi chiều. "

Trần Tư Nhung trấn tĩnh hồi hộp nội tâm, lau khô tay và đi theo Caesar quay trở lại phòng khách. 

Caesar ngồi xuống ghế sofa. Anh không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc áo sơ mi màu xám khói và quần tây.

"Sau đó thì sao Grace?" Ánh mắt anh nhìn Trần Tư Nhung đang đứng một bên.

Cổ họng Trần Tư Nhung giống như đang bốc cháy, cô đứng cách sô pha không xa, không ngồi xuống.

"Chủ nhân... Ngài đã bao giờ nghe nói về play sắm vai chưa? "

Caesar nhìn cô sau đó mỉm cười. 

"Chính là bởi vì cái này, cả đêm ăn cơm cũng không yên lòng?"

Hiện tại anh đâu phải chỉ trích, rõ ràng là trêu cô. Trần Tư Nhung quả thực sắp bốc cháy. 

"Em thích kiểu như thế nào, anh rất muốn nghe một chút." Caesar nói. Trong ánh sáng rực rỡ, Caesar bình thản nhìn cô.

Ngoại hình, trang phục của anh trong giống hệt nhân vật trong cốt truyện. Cô thì... Cô đi chân trần, quên mang dép. 

Trên người là váy liền áo mặc khi ra ngoài, mà giờ phút này cô ấp a ấp úng, thần sắc khẩn trương, quả thực là không thể tái hợp lại.

Nói ra những lời này cơ hồ đã hao hết tất cả da mặt của Trần Tư Nhung, cô nói ấp a ấp úng:

"Chính là... Đó là... "Thưa phu nhân...Phu nhân, phu nhân cũng không muốn chồng phu nhân... Mất việc, phải không?"

Chủ nhân không trả lời ngay lập tức.

Trần Tư Nhung có chút lo lắng, biết mình không biểu đạt đúng chỗ.

"Chính là... Em chính là vị phu nhân kia, anh là........."

"Anh là sếp của chồng em đúng không, Grace?"

Thanh âm của chủ nhân lúc này trở nên có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, Trần Tư Nhung liếc mắt nhìn qua, trái tim trong nháy mắt mất đi tiết tấu.

Ánh mắt Caesar nhìn Trần Tư Nhung không còn nhu hòa nữa, mà tràn ngập xem xét.

Anh để lại sự im lặng đủ dài, khiến trái tim Trần Tư Nhung không tìm được điểm dừng nào.

Sau đó, nhẹ nhàng dựa vào sofa mềm mại, giọng điệu nhẹ nhàng mà lạnh lùng nói:

"Thưa phu nhân, phu nhân cũng không hy vọng chồng phu nhân mất công việc này phải không?"

Trần Tư Nhung nháy mắt biết, chủ nhân đã bắt đầu.

Mà cô luống cuống tay chân, lại không biết mình nên làm cái gì tiếp theo. Nhưng cô không chờ đợi quá lâu.

Bởi vì sau đó, Caesar lại lần nữa lên tiếng:

"Trần tiểu thư, mặc quần áo là thái độ của cô khi tới cầu xin người khác sao?" Anh gọi cô là Trần tiểu thư.

Xưng hô có liên quan mật thiết đối với cô nhưng lại cực kỳ xa lạ, cơ hồ trong nháy mắt đã kéo ra khoảng cách của họ.

Ánh mắt chủ nhân không còn nhu hòa nữa, cơ thể anh tựa vào sô pha có vẻ rất tùy ý, trong giọng nói bình tĩnh lộ ra sự lạnh lùng khiến Trần Tư Nhung run rẩy. Giống như trở lại lúc đầu, cô lần đầu tiên nhìn thấy Caesar.

Hưng phấn, kích thích trong nháy mắt dâng lên Trần Tư Nhung. Anh trở thành sếp của chồng cô, và anh trở thành đối tượng mà cô cần cầu xin.
Bình Luận (0)
Comment