Trần Tư Nhung chụp được một số bức ảnh, những bức ảnh này sẽ được tổng hợp sau sự kiện và Caesar sẽ quyết định có gửi bức ảnh này đến trang chủ của đội hay không.
Một số ảnh đẹp, phù hợp để thể hiện hình tượng tốt đẹp của người quản lý trên web chính của đội.
Buổi chiều, một nhóm người đến đường đua xe kart những tay đua xe trẻ tuổi đã đợi từ lâu, khi Charlie và Seth xuất hiện họ đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Caesar ngồi trong khán phòng với những người khác và chờ xem.
Tâm trạng của Trần Tư Nhung rất vui vẻ, mặc dù nhiệt độ có chút thấp nhưng hôm nay ánh mặt trời chiếu rọi.
Cô ngồi cạnh James, ngửa mặt nhắm mắt lại, cảm nhận sự vuốt ve của ánh nắng mặt trời.
James ở một bên dùng vai đẩy cô: "Muốn ăn kem không?"
Trần Tư Nhung mở mắt và tìm kiếm xung quanh: "Ở đâu?"
James liếc nhìn bên ngoài đường đua, "Lúc tôi đến đây, tôi thấy bên ngoài có bán, cô có muốn đi cùng không? Sau mười phút nữa cuộc đua mới bắt đầu."
Trần Tư Nhung sờ sờ chóp mũi lạnh lẽo, lớn tiếng nói: "Đi!"
Sau đó cả hai bước ra khỏi thính phòng.
Trợ lý đang báo cáo với Caesar về tiến độ hợp tác động cơ với bên Nhật Bản, James và Trần Tư Nhung đi ngang qua họ.
Trợ lý: "Cuối tháng 5 bọn họ định tới Ý bàn bạc hợp tác."
Caesar gật gật đầu, hỏi: "Cậu biết đám James đi đâu không?"
Người trợ lý lúc này mới đi xem vị trí của James, nơi đó trống không.
Xem thi đấu không phải là một hoạt động nghiêm túc, vì vậy mọi người cũng bình thường hơn.
"Chắc là đi toilet." Trợ lý nói.
"James và Grace?"
"Chắc với mấy người khác nữa?"
Caesar im lặng trong một giây.
Nhưng cậu ấy cũng theo dõi những gì đang xảy ra ở phía James.
Trợ lý nói nhỏ: "Hóa ra là đi mua kem."
Caesar đáp lại mà không nói gì thêm.
Anh ngồi gần phía trước nên không thể có cái nhìn toàn cảnh về hành tung của Trần Tư Nhung.
Không dễ để cưỡng lại ý muốn quay đầu lại, đặc biệt là khi anh nghe thấy Trần Tư Nhung và James nói chuyện và cười khúc khích với nhau.
Khán phòng không quá rộng, giọng nói của cô vang lên ngắt quãng, giống như một chiếc chuông bạc nhỏ treo trên mái hiên, anh biết nó đang vang lên, nhưng lại không nghe được âm thanh cụ thể. Trông tâm trạng hôm nay thật vui vẻ.
Bọn họ đang nói gì thế?
Trong tâm trạng hôm nay thật vui vẻ.
Sau đó, trong không trung truyền đến tiếng máy bay vù vù, thỉnh thoảng có máy bay tư nhân cất cánh hạ cánh gần đó, máy bay tư nhân xuất hiện tuyệt đối không phải là nguyên nhân chính đủ để Caesar ngẩng đầu tìm kiếm, nhưng giờ phút này, Caesar không tìm thấy bất kỳ lý do nào tốt hơn để quay đầu lại.
Dưới bầu trời xa xăm, một chiếc máy bay tư nhân màu trắng chầm chậm bay trên không trung.
Ánh mắt Caesar ngay lập tức rơi xuống phía sau khán phòng.
Được bọc trong một chiếc áo khoác đen, Trần Tư Nhung gần như run rẩy đang liếm cây kem trên tay một cách thích thú và khóe mắt nở một nụ cười.
Môi cô hơi đỏ lên vì lạnh, kem trắng sữa trên môi tan chảy, biếnh thành một màng trắng lờ mờ trong suốt sắp chảy xuống.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô càng thêm ướt át, đầu lưỡi đỏ mọng thò ra khỏi môi, hết lần này đến lần khác liếm cây kem trắng sữa cho vào miệng, nhấm nháp rồi nuốt xuống.
Caesar buộc mình nhìn đi chỗ khác.
Anh nghĩ, có lẽ bố anh đã đúng.
Trước đây anh không cảm thấy mình và mẹ có điểm gì giống nhau, mẹ anh tìm tình nhân mới mà bỏ mặc không quan tâm đến anh và bố, ngoại trừ quen hai người bạn gái trước đó ở ngoài, đã mười năm trôi qua anh không dính dáng gì đến tình dục.
Mẹ của anh là người tình cảm, bốc đồng, đam mê và liều lĩnh, người bạn gái thứ hai của anh nói rằng không hề nhìn thấy "tình yêu trọn vẹn, bất chấp tất cả" từ anh, anh luôn tỏ ra quá bình tĩnh và điềm đạm.
Đối với Caesar mà nói, dục vọng thể xác luôn là thứ rất dễ khống chế chỉ cần tường xuyên thông mạch, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho đến khi anh gặp Trần Tư Nhung.
Caesar thầm nghĩ, đối với hình ảnh vừa rồi hiện lên trong đầu anh, dùng từ "Cầm thú" để hình dung đã là có thiện ý lắm rồi.