Trần Tư Nhung đi dép lê, chạy lon ton ngồi trên ghế sofa và nhấc điện thoại.
"Xin chào, tôi là Grace."
"Xin chào, tôi là nhân viên lễ tân ở tầng dưới, cô có tiện xuống dưới này một chuyến không? Có gói hàng cho cô đây."
"Gói hàng?" Trần Tư Nhung vội vàng suy nghĩ, không nhớ rõ mình có mua kiện hàng nào không, "Có phải nhầm người không? Tôi không đặt mua gì cả."
"Là Caesar gửi tới, anh ấy nói đúng lúc có dư một cái áo ngắn tay, anh ấy để ở quầy lễ tân, mong cô lúc nào tiện thì xuống lấy."
Trần Tư Nhung kích động đến suýt chút nữa nhảy xuống ghế sô pha
"Vâng vâng, tôi lập tức đi xuống lấy, xin chờ một chút!"
Cô cúp điện thoại, nhanh chóng mặc áo khoác rồi chạy về phía quầy lễ tân.
Quầy lễ tân đưa cho cô một chiếc túi Trần Tư Nhung mở ra, bên trong quả nhiên có một chiếc áo ngắn tay có chữ ký.
Trần Tư Nhung vui mừng đến đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào chữ ký và cười ngây ngô vài giây trước khi cảm ơn quầy lễ tân, sau đó quay người trở về phòng.
Nhưng sự kích động không lấn át được lý trí của cô, Trần Tư Nhung nhanh chóng gọi điện thoại cho Caesar, nhưng anh không bắt máy.
Trần Tư Nhung chỉ có thể gửi một tin nhắn.
Grace: Tôi đã nhận được chiếc áo ngắn tay có chữ ký ở quầy lễ tân, cảm ơn anh rất nhiều.
Lần cuối cùng hai người trò chuyện là một tháng trước, Grace không thường nhắn tin với Caesar, họ sẽ sử dụng email cho các vấn đề công việc và cá nhân. Họ hầu như không nói về những vấn đề riêng tư.
Trần Tư Nhung nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tin nhắn của Caesar rất nhanh đã đến.
Caesar: Không có gì, nhân viên phòng chờ đã đào nó ra từ đáy hộp sau khi cô rời đi, tôi tình cờ ở đó nên tôi đã mang nó về cho cô.
Trần Tư Nhung thở phào nhẹ nhõm.
Cô rất sợ chính Caesar đặc biệt giúp cô xin chữ ký mới, cô không gánh nổi lòng tốt này của Caesar, càng không muốn Caesar vì cô mà làm chuyện không thích hợp như vậy.
Sau khi một tin nhắn khác được gửi đi, giọng điệu của Trần Tư Nhung rất thoải mái.
Grace: Cảm ơn anh rất nhiều, không làm phiền anh nữa.
Cô biết bây giờ chắc Caesar không tiện nghe điện thoại.
Caesar: Không sao đâu, Grace.
Cuộc trò chuyện kết thúc, không ai ham chiến, không có lời nói hay từ ngữ không phù hợp nào.
Trần Tư Nhung ôm chiếc áo sơ mi, nhảy lên giường, để chiếc đệm mềm tung cô lên xuống.
Cô trải phẳng chiếc áo xuống giường lấy điện thoại di động ra cẩn thận chụp vài bức ảnh, sau đó tìm bài hát của Chloe mà cô thích nhất từ phần mềm nghe nhạc.
Cả buổi tối, cô vui sướng đến mức như một câu chuyện cổ tích khi được thăm lại quê hương của mình.
Một chiếc áo có chữ ký có thể không quan trọng với người khác, một niềm vui bất ngờ đến từ một người xa lạ là Caesar, một bài hát hoài cổ mà cô tìm kiếm trong phần mềm âm nhạc và có thể nhấp vào nó, tất cả tạo thành một buổi tối vui vẻ và hạnh phúc nhất của Trần Tư Nhung.
Trần Tư Nhung nằm ngửa trên giường và nghe xong bài hát.
Sau đó lật người bấm vào giao diện trò chuyện với chủ nhân.
Grace: [Hình ảnh], hôm nay tôi đã nhận được một chiếc áo ngắn tay có chữ ký tại câu lạc bộ. Nó có chữ ký của cựu tay đua F1, John và vợ của anh ấy là Chloe. Chloe là một ca sĩ.
Sau đó Trần Tư Nhung đã chia sẻ đường link liên kết của bài hát mà cô vừa nghe.
Grace: Chủ nhân rảnh rỗi có thể nghe, không nghe cũng không sao.
Grace: Nếu chủ nhân bận, không cần trả lời tôi.
Grace: Chỉ là rất muốn chia sẻ với chủ nhân.
Sau đó Trần Tư Nhung đã đăng rất nhièu ảnh chụp hôm nay, câu lạc bộ, tay đua Kart, trang trại, Caesar trên lưng ngựa và chủ câu lạc bộ.
Tin nhắn của chủ nhân đã trở lại sau năm phút.
C: Các hoạt động hôm nay muôn màu muôn vẻ, lát nữa có thuận tiện để nghe điện thoại không?
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Trần Tư Nhung.
Grace: Tôi muốn gọi điện thoại với chủ nhân, muốn gọi video với chủ nhân, hiện tại chủ nhân bận không tiện nói chuyện, tôi sẽ không gửi tin nhắn nữa, chủ nhân bận đi.
C: Tôi không bận, tôi đang ăn tối với vài người bạn cũ, gửi tin nhắn cũng được.
Xương gò má của Trần Tư Nhung tiếp tục bay vào không gian vũ trụ, cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Grace: Chủ nhân cũng muốn nói chuyện với Grace sao?
C: Đúng vậy.
Chủ nhân cũng không che giấu mong muốn được nói chuyện với Grace.
Trần Tư Nhung cười thành tiếng, vội vàng lấy tay xoa xoa cơ mặt bị đau do cười quá nhiều.
Grace: Chiếc áo tay ngắn được một đồng nghiệp mang về cho, vốn dĩ tôi nghĩ rằng nó không còn nữa, lúc đó có hơi thất vọng.
C: Cô thích Chloe và John nhiều vậy sao?
Grace: Cũng không hẳn, nếu không phải hôm nay có cơ hội nhìn thấy, có lẽ sẽ không nghĩ tới, nhưng nếu ngẫu nhiên thấy được cơ hội mà lại không có được, tôi vẫn có chút thất vọng.
C: Hiểu rồi, một niềm vui bất ngờ.
Grace: Chính xác!
C: Vậy hôm nay tâm trạng của cô thế nào?
Trần Tư Nhung cân nhắc một lúc và nhớ lại tám từ trước đó.
Grace: Đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt vui vẻ!
Qua màn hình, Trần Tư Nhung không thể nhìn cũng như không nghe thấy phản ứng của chủ nhân.
Điện thoại im lặng một lúc, tự hỏi liệu chủ nhân có đang nói chuyện với bạn bè hay không.
Grace: Hôm nay của chủ nhân thế nào? Có vui không? Cô đợi một lúc nhưng điện thoại vẫn rất im lặng.
Âm nhạc vẫn đang vang lên ở mức nhỏ, Trần Tư Nhung không muốn bỏ lỡ tiếng nhắc nhở từ tin nhắn của chủ nhân.
Sau một khoảng thời gian không xác định, một âm thanh thông báo sắc nét phát ra từ điện thoại.
Chủ nhân phản hồi với sáu từ.
C: Đặc biệt đặc biệt đặc biệt.
Vành tai của Trần Tư Nhung nóng đến mức đỏ lên, mắng vui:
"Cái gì, cái gì, sao anh lại bắt chước câu nói của người khác như thế..."
Nhưng khóe miệng đã cười đến tận mang tai, ngón tay cô gõ nhanh trên màn hình:
Grace: Hôm nay trong chủ nhân vui thế, chuyện gì làm anh vui hả?
Tin nhắn của chủ nhân phản hồi rất nhanh, có lẽ căn bản không cần suy nghĩ, bởi vì đáp án quá đơn giản.
C: Bởi vì cô, Grace.