Trần Tư Nhung nhịn không được lại cười ra tiếng.
Sara tiếp tục: "Vì vậy, hai người gặp gỡ chính là vương bát khán lục đậu."
(*)Vương bát khán lục đậu - rùa nhìn đậu xanh: ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu
Trần Tư Nhung: " Cô...Nói chuyện có thể văn minh một chút hay không?"
Sara cười: "Tôi không đủ văn minh, nên mới bị chủ nhân của cô loại đó."
Nói chuyện phiếm với Sara là một việc vô cùng vui vẻ, tâm trạng vốn bình tĩnh của Trần Tư Nhung đều hơi buông ra một chút.
"Cảm ơn, Sara. Tôi đỡ hơn rồi." Trần Tư Nhung nói, "Vừa rồi cô có định đi ngủ chưa, đã muộn rồi."
"Không," Sara nói, "Ban nãy định làm tình."
"A?" Trần Tư Nhung khiếp sợ, "Vậy tôi cúp máy, cô..."
"Tại sao? Tên đó tôi đuổi đi rồi, bây giờ cô còn muốn cúp điện thoại của tôi?"
"...... Xin lỗi..."
"Không có việc gì, hắn vừa cởi quần tôi liền định tìm lý do bảo hắn đi."
"Hắn quá nhỏ." Trần Tư Nhung khẳng định.
"Không hổ là chị em tôi."
Hai người đồng loạt bật cười trong điện thoại.
Sara hỏi thêm: "Tuy nhiên, cô đã bao giờ tự hỏi anh ta là ai không?"
Trần Tư Nhung nằm sấp trên giường, im lặng một lúc.
"Thật ra anh ấy là ai, không phải trọng điểm. Điều quan trọng là... Tôi tự hỏi nếu anh ấy thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của tôi... Cô hiểu điều đó không? "
"Hiểu" Sara nói: "Nếu trong cuộc sống thực, anh ta và cô thỉnh thoảng gặp nhau, sau đó nhận ra anh ta trong cuộc sống thực, thật ra đó không phải là một chuyện quá khủng khiếp. Nhưng sợ nhất là, người đàn ông kia thường xuyên xuất hiện nói chuyện với cô ở ngoài đời. "
Trần Tư Nhung gật đầu thật mạnh.
"Vâng, điều này làm cho tôi cảm thấy rất đáng sợ. Giống như anh ấy lúc nào cũng giám thị tôi, lạikhông lộ ra một sơ hở nào. "
"Nhưng nếu như, anh ta thực sự là người luôn ở bên cạnh cô thì sao?" Sara hỏi, "Anh ta không thực sự làm bất cứ điều gì sai trái, anh ta cũng thú nhận ngay từ đầu rằng anh ta biết cô, nếu vậy, cô sẽ làm gì bây giờ?"
Trong điện thoại, Trần Tư Nhung lâm vào trầm mặc.
Sara nói thêm: "Hoặc nói cách khác, ngay từ đầu đã bên cạnh cô và sau khi biết cô là ai, mới cố gắng bên cạnh cô, thực sự là hai tình huống. Trong trường hợp đầu tiên mà nói, tôi có thể thông cảm. "
Trần Tư Nhung vẫn im lặng, hồi lâu cô mới nói: "Tôi không biết. Sara, tôi không biết nữa. "
"Hoàn toàn có thể hiểu," Sara nói, "Tôi không phải là cô, không có cách nào để thực sự đồng cảm. Nhất là muốn vạch trần mặt nạ một người thân mật như vậy trong thực tế, bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi. "
"Cám ơn, Sara."
"Cảm ơn tôi làm gì."
Trần Tư Nhung cơ hồ lại rơi lệ.
"Đêm khuya như vậy còn tán gẫu với tôi, nghe những... lời do dự tình cảm của tôi nhiều lần, cũng không chê tôi phiền."
"Ai nói tôi không chê cô phiền."
Trần Tư Nhung sửng sốt, hai người lại cùng nhau cười.
Giọng điệu của Sara có phần nghiêm túc.
"Tóm lại là tôi dẫn cô vào vòng tròn này, hơn nữa anh ta cũng là tôi giới thiệu cho cô. Tôi ít nhiều cũng có chút ý thức trách nhiệm với cô. "
"Cái này thật sự không trách cô, là tôi tự mình hãm vào." Trần Tư Nhung nói.
"Vậy sau khi anh ta nghe xong lời cô nói, có phản ứng gì không?"
"Tôi bảo anh ấy đừng trả lời tôi, nhưng thật ra sau đó anh ấy trả lời tôi một tin nhắn."
"Anh ta nói gì?"
"Anh ấy nói.....[Grace, chủ nhân có thể trả lời ngay bây giờ nhưng C thì không.]"
Sara khó khăn đặt câu hỏi: "Tôi nghe không hiểu, là cách người Trung Quốc nói chuyện à?"
"Ý của anh ấy với tư cách là chủ nhân, anh ấy có thể trả lời tôi, nhưng với tư cách là C, chính là bao hàm cả anh ấy ở ngoài đời mà nói, anh ấy không có cách nào đưa ra câu trả lời cho tôi." Trần Tư Nhung chậm rãi nói
"Có lẽ là anh ấy cảm thấy tôi còn không biết trong hiện thực anh ấy là ai, cho nên anh ấy không thể vô trách nhiệm trả lời tôi như vậy. Hoặc là, trong thực tế, anh ta không có tình cảm với tôi. "
"Không, bây giờ tôi có một câu hỏi, đây có phải là cách người Trung Quốc nói chuyện không? Anh ta là người Trung Quốc à?"
Trần Tư Nhung cũng sửng sốt một chút: "Vâng... À, tiếng Trung của anh ấy không có vấn đề, đánh máy cũng không có vấn đề gì, thân thể cũng không có mùi cơ thể của người nước ngoài. "
"Vậy có khả năng anh ta là người nước ngoài yêu sạch sẽ mà lại biết nói tiếng Trung Quốc không?"
"Nhưng tiếng Trung của anh ấy rất tốt, không ngọng một chút nào. Nhưng tại sao cô lại nghĩ như vậy? "
Sara: "Đương nhiên là vì anh ta gửi tin nhắn, nào có người nói như vậy! Tôi gần như nghe không hiểu! Một là người ngoại quốc, hai là người Trung Quốc ra vẻ bí ẩn! "
Trần Tư Nhung không nhịn được cười.
Sara cảm thán: "Quả nhiên tôi với anh ta không phải là người cùng một đường. Hai người các cô một người dám nói, một người dám hiểu, trời đất tạo nên một đôi. "
Trần Tư Nhung vốn đang kể lại tin tức của chủ nhân, mũi lại hơi hơi chua xót.
Sara: "Bây giờ tôi tương đối hiểu về người đàn ông này, có lẽ anh ta chỉ đơn giản là bạn bè WeChat của cô."
Trần Tư Nhung trợn to hai mắt, nhưng cô biết Sara nói không phải không có lý.
"Bây giờ nhanh chóng mở vòng bạn bè Wechat đi."
Trần Tư Nhung đặt ra nghi vấn: "Hả? "
"Tìm một người đàn ông đặc biệt thích đăng một đoạn cảm nghĩ không ai hiểu trong vòng bạn bè."
Trần Tư Nhung: "?"
Sara nói chắc chắn:
"Nhất là loại đàn ông giả vờ tự mình làm thơ rồi đăng lên!"