Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)

Chương 84

Trần Tư Nhung im lặng một lúc rồi thong thả mở giao diện trò chuyện giữa cô và chủ nhân.

Câu trả lời cuối cùng từ chủ nhân là tin nhắn cuối cùng giữa họ.

Sau khi rời khỏi nhà chủ nhân vào thứ năm, Trần Tư Nhung không bao giờ mở giao diện trò chuyện giữa cô và chủ nhân nữa.

Cho dù cô ăn uống và sinh hoạt bình thường đến đâu, đi đón Sara, trò chuyện với Sara nhưng lúc cô mở lại lịch sử trò chuyện với chủ nhân, giống như quay lại cái đêm bên bờ biển hôm đó. 

Trần Tư Nhung hoàn toàn không thể chịu đựng được. 

Nhưng ba ngày sau, chủ nhân lại gửi cho cô một tin nhắn.

Trần Tư Nhung nhịn xuống cái mũi chua xót của mình, nhìn vào tin nhắn của chủ nhân.

C: Chào buổi tối, Grace.

Trần Tư Nhung do dự hồi lâu, nhưng vẫn gõ năm chữ.

Grace: Chào buổi tối, chủ nhân.

C: Grace, hôm nay cô cảm thấy thế nào?

Chủ nhân không đề cập đến chuyện đó một cách tự nhiên như vậy, Trần Tư Nhung cũng cố kìm nén cảm xúc của mình, bình tĩnh trả lời: Rất vui, ở bên cạnh bạn bè và tám chuyện với họ.

C: Bây giờ nói chuyện có tiện không?

Grace: Trò chuyện cũng được, tôi đang đợi một người bạn.

Grace: Chủ nhân, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?

C: Theo lý thuyết thì không.

Trần Tư Nhung gần như không thể nhìn vào màn hình điện thoại được nữa, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ thấy một khoảng mơ hồ.

Một lúc sau, cô cúi đầu gõ nhanh một dòng.

Grace: Tôi đang chờ tin nhắn của một người bạn, e rằng không thể liên tục nói chuyện với chủ nhân được.

C: Không thành vấn đề, Grace.

Trần Tư Nhung không kìm được nước mắt và tự hỏi liệu câu trả lời của mình có vô tình quá hay không.

Grace: Bạn tôi đến đây để gặp một người qua mạng, vì vậy tôi muốn đảm bảo rằng cô ấy an toàn.

C: Cô đang một mình đợi cô ấy à?

Grace: Đúng vậy.

C: Hiện tại cũng muộn rồi, cô đang ở nhà đợi bạn bè phải không?

Trần Tư Nhung do dự một lúc, nhưng vẫn giơ tay chụp một bức ảnh và gửi cho chủ nhân.

Grace: [ Picture ], quán bar đối diện khách sạn, có rất nhiều người, khá an toàn.

C: Nếu cô cần tôi ở bất cứ đâu, xin hãy gọi cho tôi.

Grace: Vâng.

Trần Tư Nhung nhanh chóng gửi tin nhắn, chủ nhân cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Trần Tư Nhung cho rằng cô đủ kiên định và bình tĩnh, nhưng ngay khi tin nhắn của chủ nhân gửi đến, cô đã sụp đổ một cách dễ dàng.

Trần Tư Nhung biết bản thân không dám đối mặt.

Còn không dám đối mặt với chủ nhân ngoài đời thực, càng không dám đối mặt với chân tình mình dành cho chủ nhân.

Vì vậy, cô chọn trốn tránh, vì vậy cô giả vờ như không có gì xảy ra.

Tuy nhiên, khi chủ nhân nói:về mặt lý thuyết thì không có", cảm xúc của Trần Tư Nhung đã hoàn toàn sụp đổ.

Người phục vụ đến kiểm tra tình hình của cô, Trần Tư Nhung ngay lập tức lau nước mắt và nói rằng cô không sao.

Một lúc sau, quầy lễ tân mang đến một chiếc bánh nhỏ, nói lời mời Trần Tư Nhung ăn.

Trần Tư Nhung nghẹn ngào nói lời cảm ơn.

Cô tắt phần mềm trò chuyện với chủ nhân đang chạy ngầm, rồi tự nhủ mình phải tập trung. 

Tối nay cô nên tập trung hoàn toàn vào Sara.

Thời gian rất nhanh đã đến sáu giờ, Trần Tư Nhung nhận được tin nhắn đầu tiên từ Sara như đã hứa.

Sara: An toàn, an toàn, Grace.

Trần Tư Nhung hơi nhẹ nhõm và trả lời "OK" với cô ấy.

Nửa giờ sau, Sara gửi lại "Anh chàng này khá đấy, Grace."

Trần Tư Nhung cũng mừng cho Sara: "Enjoy."

Lúc bảy giờ, Trần Tư Nhung đúng giờ mở điện thoại lên.

Một lát sau, Sara gọi lại, cô nàng giả vờ chửi thề ở đầu dây bên kia:

"Chủ nhật mà vẫn sắp xếp công việc cho tôi, Grace, cô có đạo đức nghề nghiệp không đấy?"

Trần Tư Nhung liên tục xin lỗi qua điện thoại, nói rằng cô sẽ gọi lại vào thứ hai tuần sau, sau đó Sara cúp máy.

Hơn bảy giờ tối, khi quán bar trở nên náo nhiệt hơn một chút, Trần Tư Nhung không cảm thấy cô đơn như vậy nữa. 

Cô đang chậm rãi ăn món tráng miệng một mình, nghĩ rằng Sara sẽ gửi cho cô một tin nhắn khác lúc 8 giờ. 

Món tráng miệng nhanh chóng hết sạch và ly nước trái cây cũng đã thấy đáy.

Trần Tư Nhung gọi một ly nước trái cây khác, sau đó đứng dậy đi vào toilet.

Cô cầm điện thoại trong tay, phòng ngừa bản thân không nghe thấy âm thanh.

Nhưng trong giây tiếp theo, cuộc gọi của Sara đã đến. 

Bây giờ vẫn chưa đến tám giờ và đó không phải là một tin nhắn văn bản đã được thỏa thuận trước đó. 

Trần Tư Nhung ngay lập tức trở nên cảnh giác, cô định trả lời cuộc gọi, nhưng cuộc gọi đã dừng lại.

Trần Tư Nhung nhanh chóng gọi lại, nhưng cuộc gọi đã sớm bị cúp máy.

Quay số lần nữa, điện thoại lại cúp.

Lần thứ ba quay số, điện thoại đã tắt nguồn.

Trần Tư Nhung đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tim cô đập loạn xạ, cô chắc chắn rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với Sara!

Sự sợ hãi trong phút chốc xông thẳng lên não Trần Tư Nhung, cả người cô run lên bần bật nhưng cô vẫn tự nhủ bản thân phải lý trí hơn, lý trí hơn nữa. 

Sau đó Trần Tư Nhung gọi cảnh sát.

Tay Trần Tư Nhung không ngừng run rẩy, cô lặp đi lặp lại địa chỉ khách sạn và nhân viên cảnh sát nói cô đừng lo lắng, họ sẽ mau chóng đến, khi cúp điện thoại thân thể Trần Tư Nhung vô lực như mất kiểm soát.

Nhưng trong giây tiếp theo, cô đã chống cả hai tay lên bàn và chạy ra ngoài một cách vội vã.

Cô biết số phòng của Sara, cô không thể đợi lúc cảnh sát đến được.

Băng qua con phố lạnh giá, Trần Tư Nhung không chút do dự lao thẳng vào khách sạn. 

Một chiếc xe màu đen đậu ở bên đường từ lâu lúc này cũng đột nhiên mở cửa, một người đàn ông cũng nhanh chóng chạy theo.
Bình Luận (0)
Comment